Ngoài những trang bị trên bản G63, phiên bản này còn có thêm một tấm mui đặt trên nắp capo, thanh đèn LED gắn nóc và hệ thống ống xả thể thao. Trang bị mâm 22-inch của G-Class cũng mang thiết kế khác biệt so với người anh em kể trên. Về phần máy móc, nhà độ Nhật vẫn giữ nguyên khối động cơ
Chương 45: Câu nói này giống như một quả bom, nổ vang trong tim cô. Chương 46: Trễ quá rồi, em ngủ lại đây đi. Chương 47: Rốt cuộc có muốn cô báo cho cố niệm biết hay không? Chương 48: Đỏ mắt trông chờ cố niệm người ta đến. Chương 49: Cố niệm không ngờ, ngôn sơ vi
Người đàn ông máu lạnh vô tình, đôi tay khát máu chứa đựng sự chết chócLiệu ẩn chứa trong con người đó còn sót lại một chút dịu dàng, ấm áp nào không?_Cô - đứa trẻ có số phận đầy bất hạnh, chịu bạo hành trong một trại trẻ mồ côi hẻo lánh, cuối cùng trốn thoát được ra khỏi nơi đóVốn nghĩ.
Mix đồ ngầu nữ: Áo phông họa tiết + Quần đùi jeans. Mix đồ mùa hè cho nữ làm sao cho đẹp, thật cool, thật ngầu. Những trang phục hack dáng, nữ tính không nên bỏ qua với áo phông và quần short. Kết hợp kiểu áo oversize/áo phông, áo quây bên trong mix cùng quần short khiến cho
Ngày xa xưa khi tâm hồn còn như quả bong bóng màu mới bơm căng hơi, như đóa hồng mới nở, như mây sớm trên đỉnh trời, đọc tới câu này, nghe hát mấy câu này, tôi xót xa hình dung nỗi đau của người trong cuộc mà thương cảm ngập lòng. Bây giờ khi chính mình là người trong
Nguồn: sưu tầm Đọc truyện Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu Full, Đoạn trích: Anh lấy ra chiếc nhẫn. Viên kim cương sáng chói ở chính giữa, xung quanh được khảm một hàng kim cương màu hồng. Chiếc nhẫn giống như một chiếc vương miện. Bởi vì Cố Niệm là báu vật quý nhất trong lòng anh. Rõ ràng cô đã đồng ý, nhưng anh vẫn còn căng thẳng.
Ảnh anime cool boy - một kiếm sĩ quyến rũ với đôi mắt sắc lạnh, mạnh mẽ. Tải ảnh anime boy đẹp đơn giản, bản lĩnh mà đơn giản. Nhân vật sinh viên anime. Anime cậu bé thông thái dễ thương. Hình ảnh anime boy đẹp, hoang dã, mạnh mẽ như một chú hổ dũng mãnh.
o47evM. Dưới tiết trời nắng gắt của hè tháng bảy. Hai bóng dáng uyển chuyển kia vẫn không ngừng nắm tay nhau dạo quanh khắp con phố. “Miên Miên, chúng ta cùng tới đó xem một chút.” Thẩm Vũ một tay xách ba bốn túi đồ hàng ngoại mới mua, tay còn lại kéo theo Đồng Miên Miên đi về một phía khu thương mại, bên đó là tòa nhà thương mại mới được xây dựng chưa lâu, bên trong rất nhiều đồ đẹp mà hai người họ mấy lần đi qua quên mất không vào ngắm Miên Miên chỉ xách một túi đồ nhỏ trong tay, cô cười hiền dịu. “Chúng ta đã đi rất nhiều rồi, bây giờ đã muộn, hay là để lần khác.”“Không được, muộn thì có làm sao. Hai lão chồng của chúng ta chẳng phải cũng đang rất bận ư? Nhân cơ hội hai người đó không bám víu lấy mình, chúng ta cứ thoải mái.” Không đợi Đồng Miên Miên từ chối, Thẩm Vũ tung tăng qua những cửa hàng sang trọng, tay nắm chặt lấy Đồng Miên Miên, miệng cười thỏa mãn vô và Thẩm Vũ là bạn thân với nhau, đồng thời cũng từng là đồng nghiệp. Thân nhau từ lúc chân nước chân ráo vào nghề, cùng nhau đi lên, cùng nhau tiến bộ. Hai người phụ nữ trông trẻ trung vậy nhưng cũng đã gần hai mươi sáu tuổi rồi. Chồng thì ai cũng đã hết, chồng của Thẩm Vũ và Đồng Miên Miên cô cũng là...một đôi bạn thân!“Này cô, áo này người cao 1m89, nặng 74 kg liệu có mặc vừa hay không?” Bên trong một cửa hàng sang trọng ở tầng trệt, Thẩm Vũ với lấy một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, tuy đơn giản nhưng chất vải mềm mịn, mang lại cho người khác cảm giác sang trọng, quý phái khi nhìn vào.“Tiểu thư muốn mua cho người yêu sao? Dáng người mà cô tả thật chuẩn men từng xen-ti.” Quản lý cửa hàng mặc bộ váy công sở đi đến, cô ta cười duyên dáng rồi hết lòng khen.“Không, người yêu gì chứ. Tôi mua cho chồng tôi.” Thẩm Vũ xua xua tay cười hài lòng. Quả là chồng của Thẩm Vũ không chỉ có dáng người cân đối và hoàn hảo, anh còn có khuôn mặt rạng ngời như viên kim Miên Miên đứng bên cạnh Thẩm Vũ khẽ cười. Xem cô ấy tự hào về chồng mình chưa kìa? Nhưng đúng là chồng của Thẩm Vũ rất tuyệt vời, anh ta còn chăm sóc Thẩm Vũ một cách nuông chiều của cô cũng vậy, chỉ là về gia thế có kém vợ chồng nhà Thẩm Vũ vài bậc, tuy vậy hai người cũng rất hạnh phúc không kém phần họ. Có lẽ vì là bạn thân nên hai lão chồng của cô và Thẩm Vũ đều rất ôn nhu và cần mực, là tuýp người của bao nhiêu cô gái.“Ôi, tiểu thư vậy mà đã có chồng? Tôi cứ tưởng hai tiểu thư là thiếu nữ đôi mươi mà thôi.” Cô ta thốt lên che miệng kinh ngạc. Mắt đảo qua Đồng Miên Miên và Thẩm Vũ một lượt, họ đúng là quá xinh đẹp, không những vậy cách ăn mặc của họ tuy sang trọng nhưng rất trẻ trung. Giống như chỉ mới hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất đời người con Miên Miên cô vốn có tính ít nói khi giao tiếp với người ngoài, nên khi được khen cùng Thẩm Vũ cô cũng chỉ biết cười cảm ơnCả ngày nay ra ngoài, Thẩm Vũ đã mua rất nhiều đồ cho cô ấy và mua cho cả chồng cô ấy nữa. Còn cô đi theo Thẩm Vũ cả ngày cũng không vừa mắt thứ gì, nhà cô có rất nhiều quần áo chồng mua cho mà chưa mặc đến, mua thêm quả là không biết tiết kiệm tiền. Khi lướt qua hàng cao cấp của quý ông, Đồng Miên Miên chỉ chăm chú vào chiếc cà vạt duy nhất có màu đen nổi bật còn sót lại ở một góc trưng bày, cô không ngần ngại đóng gói đem về. Chắc chắn nó sẽ hợp với Mặc Thưởng, chồng chuyện với quản lý cửa hàng vài câu, cuối cùng Thẩm Vũ cũng rất nhanh đồng ý để cô ta đóng gói áo lại đem về, Thẩm Vũ thanh toán bằng thẻ tín dụng, miệng hát nghêu ngao rồi quay sang nhìn Đồng Miên Miên. “Cậu thật sự không muốn mua thêm gì?”Cô gật đầu nhẹ nhàng. “Ừm, chồng mình có rất nhiều đồ, mình mua rất ít khi anh ấy sử dụng đến.” Chớp chớp mắt mấy hồi, Thẩm Vũ đặt tay lên vai Đồng Miên Miên nháy mắt. “Khai thật mau, có phải là do cậu nuông chiều Mặc Thưởng quá, nên anh ta hư rồi? Đến đồ của cậu còn không thèm dùng đến, như vậy là không được!”“Có gì đâu mà không được?” Cô giật giật khóe miệng, đúng là cô rất chiều Mặc Thưởng, nhưng anh ấy không hư hỏng như Thẩm Vũ ấy chẹp chẹp đôi môi đỏ, mạnh tay nhéo vai Đồng Miên Miên một cái thật đau. “Tất nhiên là không được, cậu không biết thì thôi, Hoắc Từ Minh nhà mình chưa bao giờ chê đồ mình mua cả, anh ấy ngày nào cũng mặc đồ của mình, thậm chí nếu có cơ hội về nhà ăn trưa, anh ấy mặc luôn hai bộ quần áo một ngày chỉ vì muốn mình vui vẻ.”“A…” Đồng Miên Miên nhăn mặt đưa tay lên xoa xoa bả vai, môi nhẩu nhẩu xinh xắn. Lại là tiết mục khoe ông xã cực phẩm của Thẩm Vũ rồi, cô ấy luôn tự hào về Hoắc Từ Minh, mỗi lần gặp mặt là mỗi lần cô phải chuẩn bị tinh thần nghe bài chồng người ta’ của cô ấy. Nghe đến nỗi thuộc lòng. “Được rồi, chồng của cậu rất tuyệt, mình công nhận được chưa?”Nếu không khen chồng Thẩm Vũ ít nhất một câu, chắc chắn cô ấy sẽ líu lo cả ngày về Hoắc Từ Minh nhiên lời khen có tác dụng, Thẩm Vũ hất cao mặt hãnh diện, cùng Đồng Miên Miên rời khỏi cửa hàng sang trọng phía sau, miệng cười mà giọng nói như đang cảnh cáo. “Chồng mình tuyệt là thế, nhưng cậu không được nhòm ngó đâu.”Hai người nắm tay nhau thật chặt, hai trái tim như đang kề cận nhau. Đồng Miên Miên cười cười, cô nhẹ giọng. “Sẽ không có chuyện đó đâu, mình vẫn còn rất yêu ông xã của mình đấy.”Đồng Miên Miên và Thẩm Vũ cười hi hi ha ha đi vài cửa hàng trong tòa nhà thương mại. Một người nhìn thứ gì cũng gật đầu tặc lưỡi muốn mua, một người lại luôn lắc đầu chối từ không muốn nhìn thêm những món đồ nói về độ thục nữ, quan tâm gia đình và lặng lẽ giữ tiền thì Đồng Miên Miên là một trong những người phụ nữ nữ công gia chánh nhất. Đặc biệt cô rất thương chồng mình ngày đêm vất vả tăng ca đi làm kiếm thêm thu nhập, nên cô không có lý do gì tiêu xài tiền như nước mà không biết suy nghĩ. Mặc dù...chồng cô không cho cô nắm giữ kinh tế, nhưng anh ấy vẫn không để cô thiếu reng...từng hồi chuông điện thoại của Đồng Miên Miên vang lên, cô rút trong túi xách ra chiếc điện thoại, màn hình hiển thị hai chữ chồng yêu’. Khóe môi nâng lên đường cong hoàn mỹ, cô gạt nút sang áp điện thoại lên tai. “Ông xã?”Nghe thấy điệu bộ ngọt ngào của cô, Thẩm Vũ cũng dừng chân lại hơi bĩu bĩu môi trêu ghẹo. Có nhất thiết phải tình cảm vậy không chứ?“Đã mua sắm xong chưa? Anh và Hoắc Từ Minh đang đợi hai người bên ngoài.” Giọng của Mặc Thưởng khá hứng ngoài? Mặc Thưởng chồng cô và chồng của Thẩm Vũ vậy mà từ khi nào đã đến tận nơi đón hai người về nhà rồi? Cô sực nhớ ra...trong điện thoại của Mặc Thưởng có cài định vị liên kết với điện thoại của mình.“Ừm. Em và Thẩm Vũ ra ngay.” Đồng Miên Miên cúp máy, môi vẫn cười ngọt ngào, cô quay qua nhìn Thẩm Vũ vẫn đang tròn mắt đoán xem cuộc trò chuyện vừa rồi của Đồng Miên Miên và chồng là gì. “Đi thôi, chồng mình và chồng cậu đến đón rồi.”Thẩm Vũ cười cao hứng rồi gật đầu ngoan ngoãn. Hôm nay nhìn vậy thôi mà Thẩm Vũ đã tiêu tiền vào cả núi đồ, đợi đến khi chuyển phát về nhà chắc chắn Hoắc Từ Minh sẽ ngạc nhiên lắm, giờ thì nhớ chồng chết mất, tự nhủ mình phải ra ngoài thật nhanh.“A, ông xã!” Vừa nhìn thấy Hoắc Từ Minh, Thẩm Vũ từ xã đã lao tới ôm chầm, đặt lên má anh một nụ Từ Minh và Mặc Thưởng đứng gần nhau, không khó gì để Đồng Miên Miên nhìn được chồng mình. Cô chậm rãi đi tới, vuốt tóc cười. “Ông xã.”Đúng vậy đấy, đây chính là chồng cô, bên đó là vợ chồng của bạn thân cô. Hai bên đều rất thân nhau và giúp đỡ nhau mỗi khi cần. Hai gia đình...Hai hạnh phúc.
Cô chỉ vô tình có những hành động vô tình nhưng thông qua cách hiểu của Sở Chiêu Dương lại bị anh suy diễn thành cô mới gặp đã thích anh mê mệt. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm khiến bao tình huống dở khóc dở cười diễn ra giữa hai người. Cố Niệm đơn thuần trong trẻo, luôn cảm thấy vinh dự về công việc của mình. Bất chấp sự phản đối của mẹ, cô luôn yêu nghề vì muốn noi gương người cha cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ. Sở Chiêu Dương khi bảy tuổi từng bị bắt cóc. Từ đó, đoạn ký ức tối tăm không ánh mặt trời kia trở thành cơn ác mộng luôn bám theo anh. Sự trầm lặng, khép kín dường như đã trở thành thói quen của anh. Thế nhưng từ khi gặp Cố Niệm, anh dường như đã mở lòng chấp nhận sự hiện hữu của nhiên, định mệnh không dễ dàng vun đắp cho họ như vậy. Sự xuất hiện của các “tiểu tam” Ngôn Sơ Vi, Trì Dĩ Hằng tưởng chừng là để ngăn cách họ nhưng thực chất lại là cái cớ để Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đến gần với nhau hơn, hiểu rõ tình cảm của chính mình đình Sở Chiêu Dương chuyên nghiên cứu y học. Lần này công ty của anh bị một thế lực đen tối nhằm vào. Cố Niệm là thành viên của đội hình sự, cô nhận nhiệm vụ đến bảo vệ anh. Chuyện gì sẽ xảy ra khi hai người sống chung trong một mái nhà?
Truyện Boss Là Ông Xã Cool Ngầu của tác giả Lu Lu kể về Cô với Thẩm Vũ là bạn thân, Hoắc Từ Minh và chồng cô cũng là bạn chí ngày nọ khi tỉnh dậy, Đồng Miên Miên ngỡ ngàng phát hiện ra cô và Hoắc Từ Minh nằm chung trên một chiếc giường dưới sự chứng kiến của Thẩm Vũ và chồng cô chồng muốn ly hôn, Đồng Miên Miên ra đi không một đồng xu dính túi. Đúng lúc này cuộc đời dang dở của cô xuất hiện hai người đàn ông tài giỏi nhưng tựa oan gia ngõ hẹp không hẹn mà chung lối Bách Gia Yến - Hoắc Từ Gia Yến Phóng túng, si Từ Minh Phong lưu, si yêu thích tác giả Lu Lu, bạn có thể đọc thêm Sớm Đã Có Bảo Bối hoặc Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
Kỷ Cảnh Trạch mỉm cười, “Ông nội, ông yên tâm.”Bà Kỷ liền thúc giục “Hôm nay bà có hỏi thăm lịch làm việc của các y tá, Sở Điềm sắp tan ca rồi, cháu hãy tranh thủ thời gian mời con bé đi ăn cơm đi, không cần quan tâm đến ông bà, ông bà ở đây vẫn ổn.”Kỷ Cảnh Trạch liền đi tìm Sở khi anh ta rời khỏi, ông Kỷ bắt đầu oán trách bà Bà Kỷ, “Bà khích lệ Cảnh Trạch làm gì?”“Cái gì mà khích lệ? Đã nói là Sở Điềm rất tốt, tôi không muốn Cảnh Trạch bỏ qua con bé. Nó không thể cả đời không tìm đối tượng.” Bà Kỷ lấy một trái táo trên dĩa, bắt đầu gọt vỏ.“Nhưng tính tình của Cảnh Trạch, bà không phải không biết. Nó rất dễ xem thường người khác. Sở Điềm là ân nhân của chúng ta, bà đừng để Cảnh Trạch làm tổn thương người ta.”“Sao ông lại nói Cảnh Trạch như vậy? Cháu chúng ta điểm nào cũng tốt, làm gì có chuyện xem thường người khác như ông nói!”“Ừ, chỉ có bà mới cảm thấy cháu mình chỗ nào cũng tốt!” Ông Kỷ tức giận lần nói đến chuyện của Kỷ Cảnh Trạch là hai ông bà lập tức cãi nhau. Ông Kỷ cảm thấy mình thật sự cầu thị, nhưng Bà Kỷ lại quá yêu thương cháu, cảm thấy cháu mình chẳng có điểm nào không tốt. Cả ngày luôn khen ngợi Kỷ Cảnh Trạch đến tận mây xanh, những khuyết điểm của anh ta đều bị bà tự động bỏ qua.“Hừ, ngày mai tôi xuất viện, không thể ở đây thêm nữa. Nếu không lỡ Sở Điềm bị tổn thương, tôi không còn mặt mũi gặp con bé!”“Sao ông lại khẳng định Cảnh Trạch sẽ làm người ta tổn thương như vậy? Hừm! Nó là cháu của ông, đến cả cháu mình mà ông cũng không tin sao!”“Chính là vì nó là cháu tôi, tôi mới hiểu rõ tính khí của nó. Tôi không nói nó không tốt, nhưng cái tình kiêu căng của nó không thích hợp với các cô gái bình thường. Lúc bắt đầu có lẽ sẽ không thể hiện rõ, nhưng thời gian lâu rồi, nó nhất định sẽ xem thường người ta. Sở Điềm là người đã cứu tôi, tôi không thể để con bé chịu bất kỳ uất ức gì.”“Ông nói cứ như mọi chuyện nhất định sẽ như vậy. Tôi có niềm tin với cháu mình!”“Ha! Tùy bà thôi, dù sao thì ngày mai tôi cũng phải xuất viện!”***Sở Điềm đang thu dọn để tan ca thì lại liếc thấy Kỷ Cảnh Trạch đi tới. Sở Điềm thở dài, Kỷ Cảnh Trạch là kiểu có cảm giác ưu việt tự nhiên nên xem thường cô, nhưng tại sao lại cứ đến tìm cô thế này?Không phải rất mâu thuẫn sao?Nhìn thấy anh ta, Sở Điềm cũng không giả vờ như không thấy, dừng chuyện đang làm lại, ngẩng đầu mỉm cười, “ Anh Kỷ?”“Sắp tan ca rồi sao?” Kỷ Cảnh Trạch này, đồng nghiệp người thì giao ca, người thì tan ca, rất đông người đều nhìn thấy. Sở Điềm rất ngại ngùng, vội vàng xách túi đi ra khỏi trạm y tá.“Đúng vậy.” Sở Điềm vội nói rồi đi về phía Cảnh Trạch đuổi theo “Lát nữa có hẹn sao?”Sở Điềm dừng lại, lập tức gật đầu, “Có.”Kỷ Cảnh Trạch đột nhiên cười nhẹ, Sở Điềm khó hiểu xoay đầu nhìn anh ta.“Thật ra là không có phải không, chỉ là cô viện lý do để từ chối lời mời của tôi.”Sở Điềm vẫn mỉm cười, không có chút ngại ngùng gì dù bị vạch trần.“Đúng vậy.”Lần này, đến lượt Kỷ Cảnh Trạch bị đứng hình. Anh ta không ngờ Sở Điềm lại thẳng thừng thừa nhận như Điềm vẫn cười ngọt ngào, không thấy chút gì xấu hổ.“Vốn dĩ tôi nói dối là vì không muốn đồng ý cuộc hẹn của anh, và cũng để giữ thể diện cho hai chúng ta.”Sở Điềm nói xong liền đi ra khỏi cửa bệnh viện.“Tại sao lại không chịu cho tôi cơ hội mời cô ăn cơm?” Kỷ Cảnh Trạch vội vàng chạy theo Sở Điềm.“Anh Kỷ, hôm qua tôi nói rồi, tôi không phải đang khách sáo, cũng không phải đang giả vờ. Tôi thật sự nghĩ như vậy, chỉ giúp đỡ mà thôi, đối với tôi chuyện đó chẳng có gì đáng nhắc đến. Sau này anh sẽ tiếp tục cuộc sống của anh, tôi tiếp tục cuộc sống của tôi, không cần phải có thêm mối quan hệ gì. Tôi rất vui vì thành ý cảm ơn của anh. Tôi cảm thấy điều đó tốt hơn bất kỳ sự cảm ơn nào khác, nên không cần mời tôi ăn cơm đâu. Tối qua 2 giờ hơn tôi mới tan ca, bây giờ muốn trở về sớm để nghỉ ngơi.”Kỷ Cảnh Trạch do dự một hồi, nói “Hôm nay là tôi suy không không thấu đáo, quên mất chuyện tối qua cô phải trực. Có lẽ hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, ngày mai có được không?”Sở Điềm định từ chối, Kỷ Cảnh Trạch bước đến một bước nói “Lần này không phải là bày tỏ sự cảm ơn với cô. Giống như cô nói, tôi đã cảm ơn cô rồi, hơn nữa tôi đã cực kỳ nghiêm túc và thành khẩn cảm ơn cô. Ngày mai mời cô ăn cơm chỉ đơn giản là tôi muốn hẹn cô thôi.”Sở Điềm không muốn đứng trước cửa bệnh viện, chỗ có nhiều người qua lại để nói chuyện với anh ta. Đặc biệt là có không ít đồng nghiệp tan ca đều đã nhìn thấy. Cô không muốn trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán sau lưng. Cô đi sang bên cạnh bênh viện, không ngờ lại chẳng chú ý mình đang đi đến Cục cảnh sát.
Cố Niệm là một người cảnh sát giản dị, một ngày đuổi theo tên trộm tình cờ gặp gỡ vị tổng giám đốc mặt liệt Sở Chiêu Dương. Những hành động vô tình của cô thông qua cách hiểu của anh lại bị anh suy diễn thành cô mới gặp mặt mà đã thích anh mê mệt. Hiểu lần nối tiếp hiểu lầm khiến bao tình huống dở khóc dở cười diễn ra giữa hai Niệm đơn thuần trong trẻo, luôn cảm thấy vinh dự về công việc của mình. Bất chấp sự phản đối của mẹ, cô luôn yêu nghề vì muốn noi gương người cha cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm Chiêu Dương khi mới bảy tuổi từng bị bắt cóc. Từ đó, đoạn ký ức tối tăm không ánh mặt trời kia trở thành cơn ác mộng luôn bám theo anh. Sự trầm lặng, khép kín dường như đã trở thành thói quen của anh. Thế nhưng từ khi gặp Cố Niệm, dường như anh đã mở lòng chấp nhận sự hiện hữu của nhiên, định mệnh không dễ dàng vun đắp cho họ như vậy. Sự xuất hiện của nhân vật phụ Ngôn Sơ Vi, Trì Dĩ Hằng tưởng chừng là để ngăn cách bọn họ nhưng thực chất lại là cái cớ để Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đến gần với nhau hơn, hiểu rõ tình cảm của chính mình đình Sở Chiêu Dương chuyên nghiên cứu y học. Lần này công ty của anh bị một thế lực đen tối nhằm vào. Cố Niệm là thành viên của đội hình sự, cô nhận nhiệm vụ đến bảo vệ anh. Chuyện gì sẽ xảy ra khi hai người sống chung trong một mái nhà?
ong xa cool ngau