[Án mạng nơi giếng sâu: Kỳ án "búp bê người" ở Hải Dương | Hành trình phá án | ANTV ANTV | Tại Phòng CSHS – Công an tỉnh Hải Dương, có tấm ảnh khiến ai xem cũng phải lặng người. Ảnh mô tả một phụ nữ tay … Tags: #Án #mạng #nơi #giếng […]
Chương 50: Búp bê Tây dương đẫm máu. Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha bà con~ Quái vật suy yếu tê liệt ngã xuống mặt đất, ánh mắt ngoan độc vừa định nói gì, đã bị Diêm Thương mang theo người ra sức đập chết.
Áo Sơ Mi Tay Ngắn Màu Xanh Dương Klein Thời Trang Mùa Hè Dễ Phối Đồ Cho Namcó giá rẻ nữa, giờ chỉ còn 127,200đ. Suy nghĩ thật lâu, đặt hàng thật nhanh và khui hàng thật mau để review cho bạn bè cùng chung vui hén.
Búp bê Poppy. Quái vật: Có ngoại hình cao lêu xêu, màu xanh dương, lông lá đầy mình với cái miệng rộng toác đầy răng nanh sắc nhọn. Là tay sai được Poppy triệu hồi lên để ngăn cản người chơi. Quái vật. 4. Vật phẩm hỗ trợ
Nhồi búp bê. Bạn có thể dùng một ít bông xơ polyester mua ở các cửa hàng vải sợi và shop bán vật liệu thủ công. Bạn cũng có thể nhồi bông gòn y tế, nhưng nhớ phải làm tơi bông trước để bông được xốp hơn. Dùng đuôi bút chì để nhồi bông vào tay và chân búp bê
búp bê Tây Dương #695 01/09/2020 2735 từ A-A+ Muội tử thực mau liền bình tĩnh xuống dưới, không hề bắt lấy cánh tay hắn.
SHOP TRAI TIM.COM - SHOP BÁN Búp Bê Tình Dục Nữ Cô Nàng Sophia TẠI HÀ NỘI - SÀI GÒN - GIAO HÀNG SIÊU TỐC TRÊN TOÀN QUỐC. Đại Lý Phía Bắc: 458, Đường Minh Khai, Quận Hai Bà Trưng, Thành Phố Hà Nội. Đại Lý Phía Nam: 02 lô D, lầu 1 chung cư Lạc Long Quân, đường Tống Văn Trân
x9HhT1I. Editor Văn VănBeta quynhnhuuu110997 Tần Lương có lẽ là đã quá quen thuộc với những thói hư tật xấu của đứa cháu này của mình, nên đối với sự bảo đảm của cậu hoàn toàn không yên tâm. Sau nhiều lần cân nhắc suy xét, cuối cùng vẫn là sắp xếp cho hai người trước tiên ở lại nhà chính trong một tuần. Tin tức này vừa ra, những người giúp việc trong nhà đều nhìn Tống Thư bằng ánh mắt bất mãn rất nhiều. Đương nhiên đó vẫn là công lao của Tần Lâu. "Thư Thư, nơi này tạm thời là phòng của con." Người giúp việc dẫn Tống Thư đi đến một góc của lầu hai, thu thập phòng ngủ. "Nhìn xem có thiếu đồ vật gì hay không, bất cứ lúc nào cũng có thể đề cập với dì." Tống Thư buông ba lô, lắc lắc đầu. "Nếu có chuyện gì thì nhớ liền đi đến phòng đối diện hành lang gõ cửa, con có thể tìm người khác giúp đỡ khi không có dì, được chứ?" "Vâng ạ." Giọng cô gái nhỏ không hề nghe thấy bất kì cảm xúc gợn sóng nào. Người giúp việc có chút không vui, chỉ là không thể hiện ra ở lời nói. "Vậy con trước nghỉ ngơi đi......Ồ, đúng rồi." Khi cô bước ra ngoài cửa đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò"Thư Thư, lầu ba là của Tần Lâu thiếu gia, thiếu gia không cho bất kì kẻ nào trong nhà đi lên, cho nên không có vấn đề gì nếu con đi nơi khác, nhưng tuyệt đối không thể tiến lên lầu ba-nhớ rõ chưa?" "......" Tống Thư nhớ tới ở bên ngoài tòa nhà cũng đã thu được câu cảnh cáo"đánh gãy chân ném vào hồ bơi", không tiếng động gật đầu. Người giúp việc rời đi. Tống Thư đặt ba lô lên trên chiếc tủ thấp gần giường, ngồi bên mép giường một mình. Khả năng cách âm của căn phòng rất tốt, cho nên lúc này thế giới trong tai cô bé rất yên tĩnh, một chút âm thanh đều không thể nghe thấy. Yên tĩnh đến mức khiến cô bé cảm thấy hơi mờ mịt. Tống Thư lần đầu tiên phát hiện, thì ra chính mình cũng không giống bản thân cho rằng như vậy, đối với tất cả mọi người, sự việc, hoàn cảnh thích nghi đều không quan tâm ra sao cả. Nhưng khi cô bé rời khỏi nhà của chính mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ và lạnh lẽo như vậy, cô bé cũng sẽ bất lực, hoang mang như một đứa trẻ bằng tuổi mình. Chỉ là những đứa trẻ kia sẽ khóc, sẽ nháo, cô bé sẽ không, cô bé luôn yên tĩnh giống như không tồn tại. Cho nên, không ai nhìn thấy hoặc nghe được. Nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm khiến Tống Thư cảm thấy hơi lạnh. Cô bé kéo chăn ra và nằm xuống, sau đó chậm rãi mà cuộn mình lại. Căn phòng lại yên tĩnh một lúc lâu. Một bàn tay nhỏ trắng nõn vươn ra khỏi chăn. Nó móc lấy chiếc ba lô trên giường, sau đó thò tay vào và tìm thấy một khối Rubix............... Trong bữa tối, Tống Thư được người giúp việc dẫn ra khỏi phòng. Nhà ăn ở lầu một, từ thang lầu xuống dưới phải đi qua lối vào cùng phòng khách. Bên này Tống Thư đi xuống tầng một, sau lưng còn chưa tới kịp nắm lấy tay vịn từ cầu thang gỗ, liền nghe thấy lối vào truyền đến tiếng mở cửa. Không biết ai đã nói một câu. "Tống tiên sinh đã trở lại? Làm việc chăm chỉ ngay đi." "Ba ba!" Vài mét trước khi Tống Thành Đồng bước vào, Tống Như Ngọc đã từ ghế sofa trong phòng khách nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía lối vào. Sau khi đôi giày da bước lên trên sàn nhà, một đạo thân ảnh xuất hiện ở ngã ba của lối vào cùng phòng khách-người đàn ông mở rộng vòng tay, khom người ôm lấy Tống Như Ngọc, đem tiểu cô nương trong lòng ngực mà nhấc lên, cười ha hả. "Ây da, con gái bảo bối của ba. Hôm nay ở nhà ông ngoại như thế nào? Có nhớ ba ba không?" "Nhớ........" "Ân, tại sao đôi mắt lại đỏ như vậy?" Người đàn ông ngừng cười, thanh âm trầm xuống"Có phải đã khóc qua hay không? Ai bắt nạt con?" "Là, là......." Tống Như Ngọc nghẹn ngào nửa ngày cũng không dám nói ra tên Tần Lâu, tiểu cô nương ủy khuất mà vùi vào trong lòng ngực của Tống Thành Đồng, thời điểm quay đầu trùng hợp thấy người đứng ở dưới cầu thang- Tống Thư. Đôi mắt của Tống Như Ngọc lóe lên những giọt nước mắt khó chịu. "Là Tống Thư! Hôm nay nó lại đến nhà ông ngoại, chính là nó bắt nạt con." Tống Thành Đồng sững sờ ngay giây đầu tiên khi nghe thấy cái tên đó. Sau đó ông nhíu mày lại quay sang nhìn người giúp việc, thấp giọng hỏi"Tống Thư tới?" "Dạ, Tống tiên sinh." "Hiện tại còn ở nhà?" "Ông Tần sắp xếp cho cô bé sống ở lầu hai-ây, ngài xem lối vào cầu thang, cô bé vừa mới đi xuống dưới." "......" Trước lời nhắc nhở của người giúp việc, Tống Thành Đồng quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới cô gái nhỏ đứng lặng lẽ ở lối vào cầu thang. Lông mày Tống Thành Đồng càng nhăn lại. "Ba ba!" Tống Như Ngọc ủy khuất mà kêu ông. "Hả?" Tống Thành Đồng nhanh chóng quay đầu lại, đầu cúi xuống chạm vào cái trán của tiểu cô nương"Đừng khóc bảo bối của ba, hôm nay ba ba mang cho con một món quà, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này mà không vui, được không?" "Quà, món quà gì a? Con thích thì mới được, nếu không thích thì ba ba phải mua lại một lần nữa cho con." "Được được được, đều nghe con gái bảo bối hết, không thích thì ba ba liền mua cho con một lần nữa........" Người đàn ông ôm tiểu cô nương trong lòng ngực, một bên vừa dỗ dành vừa hướng đến phía nhà ăn đi đến. Bóng dáng ông xa dần, thanh âm cũng không nghe thấy. Tống Thư đứng trước cầu thang, không chuyển động cũng không có thanh âm. Chờ khi đạo thân ảnh kia hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, cô bé mới từ từ rũ mắt xuống mà đi. Từ đầu đến cuối, người đàn ông đồng dạng cũng là ba của cô bé, chỉ liếc nhìn cô bé đúng một lần. Vẫn luôn cau mày. Giống như đang nhìn vào một thứ gì đó bị chính mình vứt bỏ lại chạy về tới, làm cho người ta chán ghét. Bị chán ghét là một việc phi thường đáng sợ đối với một đứa trẻ. Bởi vì khi các đứa trẻ còn chưa đủ hiểu chuyện, bọn họ đều sẽ cho rằng bị chán ghét là lỗi của chính mình. Rõ ràng không phải. Rõ ràng không phải. ***********Trên bàn cơm của Tần gia luôn rất yên tĩnh. Hôm nay nhiều thêm một vị "người ngoài", trong không khí yên tĩnh lại thêm một chút vi diệu. Trên chiếc bàn dài, Tần Lương ngồi ở ghế chủ vị, bên tay phải của ông là vợ chồng Tống Thành Đồng cùng Tần Phù Quân, ngồi ở giữa là chị em Tống Như Ngọc cùng Tống Suất. Là khách, Tống Thư ngồi một mình bên tay trái. Cô bé nghe người giúp việc từng đề cập qua rằng, thiếu gia Tần Lâu không thích ăn cơm cùng bàn với người khác, bữa cơm của cậu luôn được chuyên gia đặc biệt chuẩn bị và đưa lên nhà ăn trên lầu ba. - -Tần Lâu ở Tần gia có bao nhiêu khác nhau, rõ ràng là nơi này xa hơn nhiều so với sự khác biệt giữa tên của những người giúp việc. Có Tần Lương ở đây, một bữa tối ăn đến bình đạm yên tĩnh-Tống Như Ngọc dù muốn gây khó dễ cho Tống Thư, cũng không dám gây rắc rối trước mặt ông ngoại. Người một nhà nén giận, cất giấu sự chán ghét hoặc bất kì điều gì khác, ngay khi cô bé ở đây. Sau khi Tống Thư ăn một chút, bé đặt chén đũa xuống. Cô bé lặng lẽ mà ngước lên nhìn Tần Lương, cũng không nói chuyện. Đôi mắt vô cảm ở dưới ánh đèn lại phá lệ xinh đẹp, con ngươi mềm mại. Tần Lương cùng cô bé nhìn nhau, khó có khi lộ ra một chút ý cười"Con thế là ăn xong rồi?" Tống Thư gật gật đầu. "Con muốn ông đưa con về phòng sao?" Tống Thư lắc đầu, xuống ghế dựa, xoay người đi lên cầu thang. Nhìn bóng dáng cô bé, Tống Như Ngọc dùng sức mà nhai đồ ăn trong miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm"Một chút cũng không lễ phép!" Tần Lương thu hồi ánh mắt, liếc nhìn tiểu cô nương một cái. "Như Ngọc, ông đã dạy con bao nhiêu lần rồi? Không cần nghiêm khắc với người khác và nên tự biết kiềm chế bản thân. Sự việc buổi chiều, từ đầu đến cuối nguyên nhân đều do con, con nghĩ không ai cùng ông đề cập đến chuyện này sao?" Tống Như Ngọc vừa hoảng sợ vừa hoảng loạn mà nhìn xem ba mẹ của chính mình, sau đó vội vàng cúi đầu"Con xin lỗi ông ngoại.......Con sai rồi." "Nếu lại có lần sau, ông đem con đưa đi sống cùng với anh họ của con một tháng." Mặt Tống Như Ngọc lập tức bị dọa đến tái nhợt. "Ba........." Tần Phù Quân vội vàng nói hộ cho con gái. "Ba cái gì ba, nếu về sau Như Ngọc lại là cái tính tình ương ngạnh này, đó chính là bị con - người mẹ này thoát không khỏi liên quan đâu." Tần Phù Quân mở miệng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, đem lời nói nuốt trở về. Cô oán độc mà nhìn thoáng qua phía cầu thang. Tống Thư ở trong một phòng ngủ thứ hai trên tầng hai, không có phòng tắm riêng trong phòng ngủ và có hai phòng tắm chung ở hai bên tầng hai. Sau khi thời gian ăn tối trôi qua, nghe ngoài cửa giọng nói của người giúp việc cũng dần dẫn nghỉ ngơi. Tống Thư vừa mới đi ra phòng tắm ở phía bên kia của cầu thang. Chỉ một lát sau cô bé đi ra, vừa qua khỏi cầu thang, liền nghe thấy hai giọng nói ở chỗ ngoặt phía trước- "Bạch Chúc ban đầu có cổ phần trong công ty, hiện tại Tần Lâu cùng con gái của cô ta qua lại rất gần nhau, ông kêu tôi yên tâm như thế nào đây?" "Có cái gì đâu? Hai đứa trẻ mà thôi." "Đứa trẻ? A, hôm nay ông chưa phát hiện thái độ của Tần Lâu đối với tôi đâu!" "So đo với một đứa trẻ 11 tuổi, bà không cảm thấy nhàm chán sao?" "Ông không hiểu, không phải tôi cùng với cậu ta so đo! Ba mẹ cậu ta chết sớm như vậy, hiện tại Tần gia chỉ có một mình cậu ta độc đinh, hơn nữa ba tôi vốn dĩ đối với đứa con này cùng con dâu chết luôn luôn tồn tại áy náy.........Về sau sản nghiệp của Tần gia khẳng định hầu hết đều sẽ lọt vào trong tay của kẻ điên này! Hiện tại cậu ta cùng Tống Thư gần gũi, ông nói tôi có thể không thèm để ý sao?" Giọng nói rất gần. Là Tần Phù Quân và Tống Thành Đồng. Tống Thư dừng lại trên tấm thảm mềm mại của lối đi dạo, cô bé quay trở lại cầu thang. Chần chờ một giây giữa lên và xuống, cuối cùng Tống Thư bước lên cầu thang dẫn đến tầng ba, sau đó đi vào bóng tối của bục giữa. Tống Thư không muốn cùng bọn họ chạm mặt, chỉ có thể chờ bọn họ đi qua. Âm thanh giữa hai người nói chuyện ngày càng rõ ràng hơn. Sau đó, cô bé nghe được giọng nói của ba mình. Lần đầu tiên cách cô bé gần đến như thế. "Phù Quân, bà đừng nghĩ nhiều như thế. Tôi nghe những người giúp việc trong nhà nói về sự việc buổi sáng, Tần Lâu chỉ xem con bé như một món đồ chơi mà thôi, chờ hứng thú ban đầu qua đi sẽ phiền chán liền a-cậu ta không phải vẫn luôn như vậy sao?" "Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy không yên tâm." "Nếu bà thật sự lo lắng, tôi sẽ nói chuyện với ba vào ngày mai, liền nói Tống Thư không muốn sống cùng với Tần Lâu, để cho con bé đi trường học nội trú-về sau, bà sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa, như vậy ổn rồi chứ?" "Ba có thể tin được không?" "Tống Thư là con gái của tôi, tại sao tôi nói, ba không tin được chứ?" "Ông nói những lời hay như thế không phải là để dỗ dành tôi chứ? Ông nói câu kia quả thật đúng, rốt cuộc Tống Thư cũng là con gái của ông, ai biết ông có thể hay không thầm đau lòng cho con bé?" "Phù Quân, chúng ta đã kết hôn bao nhiêu năm mà bà còn không tin tôi? Ở trong lòng tôi chỉ có Như Ngọc cùng Tiểu Suất mới được xem là con tôi." "Còn Tống Thư thì sao?" "Tống Thư? Nếu không phải ba coi trọng Bạch Chúc, tôi nào muốn nhìn thấy hai mẹ con nó cơ chứ-" "Bang!" Chiếc bình hoa trên góc bàn vô ý thức bị thân hình lui lại nửa bước của cô bé đụng vào một cái, vẫn luôn lăn đến chân tường. "Rầm." Bình hoa bị đụng vào vỡ ra, nát đầy đất. Biểu cảm của hai người dừng lại ở cầu thang lập tức biến đổi. Tống Thành Đồng lạnh giọng quát"Ai!" "........" Tống Thư trong bóng tối chậm rãi lui lại một bước, cô bé nắm chặt tay, đầu ngón tay lạnh ngắt. Tống Thành Đồng bước lên cầu thang, sắc mặt khó coi"Nếu lại không ra, tôi-" "Bang!!" Trong bóng tối của bục còn lại, đột nhiên bay ra một chiếc bình hoa khác, hung hăng mà đập mạnh vào trên tường cầu thang dưới bục. Tần Phù Quân sợ hãi đến mức kêu lên thất thanh. Tống Thành Đồng giống nhau đều thay đổi sắc mặt. Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng cười âm trầm của thiếu niên trên lầu trong bóng tối- "Ở đây, tôi, lăn." "Tần......Tần Lâu?" Khuôn mặt Tần Phù Quân đột nhiên trở nên trắng bệch, cô vội vàng giữ chặt Tống Thành Đồng đang muốn phát hỏa, bước nhanh rời đi. Không khí tĩnh mịch. Rèm cửa sổ sát đất của cầu thang bị thiếu niên một tay kéo ra, ánh trăng chiếu xuống. Dưới ánh trăng. Một tay khác của thiếu niên gắt gao che lại miệng của cô gái nhỏ, đem người giữ đến trước bàn thấp. Ngay sau khi xác định được người đã đi rồi, thiếu niên quay đầu lại, tầm mắt cũng rơi xuống. Khóe miệng cậu ta cong lên, khom người trào phúng trước đôi mắt của cô gái nhỏ. "Việc nghe lén là không tốt, cô là "búp bê Tây Dương" làm bằng chỉ du mộc hay sao?" "......." Tống Thư không nói gì. Thiếu niên buông lỏng tay ra. Trên thực tế, việc hắn che hay không che hiệu quả không khác nhau lắm, cô bé đều sẽ không nói, cũng sẽ không giãy giụa. Cô gái nhỏ so với ban ngày mà cậu nhìn thấy đều giống nhau thật yên tĩnh, con ngươi cũng trống rỗng, hoàn toàn giống như một con búp bê không có cảm xúc. Nhưng lúc này lại bất đồng. Bên trong con ngươi trống rỗng lúc này đang cất giấu sao Hỏa cực nóng và cả sự lạnh lẽo. Chỉ là không ai sẽ thắp sáng nó. Cho nên nó mới cháy một cách âm thầm mà cô độc, không có chuyển động, không có ai phát hiện, cũng không có bùng nổ. Mà cậu bé lại biết hướng dẫn, lửa và dây thừng ở đâu. Thiếu niên cười rộ lên, mắt thấp xuống, phóng túng cùng điên loạn trong giọng nói gần như không thể che dấu được. "Ây da, búp bê Tây Dương, ba của cô đem cô ném đi à? Giống như ném một thứ rác rưởi. Ông ta ước gì cô cùng mẹ cô chết hết ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng làm cho ông ta thấy a." "....." "Đối với rác rưởi, chắc ông ta cũng không phiền chán tới vậy đi? Rõ ràng tôi nhìn thấy ông ta đối xử rất tốt với Tống Như Ngọc. Vậy nên cô không phải là con gái của ông ta à?" "......" "Vấn đề này tôi cảm thấy thích hợp nhất là đi hỏi một chút mẹ của cô. Bạch Chúc, dì Bạch đúng không? Để tôi suy nghĩ lại, tôi có thể đi tìm người hỏi số điện thoại của dì, xem mẹ cô có cái nhìn gì đối với chuyện này không?" "......." "Nếu cô không có ý kiến gì, tôi đây đi hỏi." Thiếu niên ngồi dậy, giả bộ phải đi. Trước sau, người câm - Tống Thư đột nhiên chuyển động. Cô bé bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay của thiếu niên, kéo tới liền một ngụm hung tợn mà cắn tới. "Tê." Cậu bé hít một hơi và thở ra khí lạnh. Trong con ngươi đen nhánh đó một chút cũng không ngoài ý muốn, thậm chí còn tràn đầy nụ cười vì thực hiện được. Mùi máu tươi vọt vào khoang mũi dọc theo miệng chảy xuống lập tức gọi lại Tống Thư đang mất lý trí. Lần đầu tiên trong ánh mắt cô bé xuất hiện cảm xúc hoảng loạn. Tống Thư theo bản năng muốn rút lui, lại bị thiếu niên cúi người xuống đến trên bàn. Cô bé cắn cổ tay thiếu niên, cảm giác dòng máu ấm áp lại tanh ngọt chảy vào trong miệng. Mà cậu bé một chút cũng không quan tâm, từ phía sau ôm lấy cơ thể lạnh băng, run rẩy đến tức giận của cô bé. Thiếu niên cúi đầu cười nhạo. "Không ăn cơm sao búp bê Tây Dương? Có thể hay không dùng thêm sức lực a?"
Truyện Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 10/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 10/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Thể loại Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng Bạn đang đọc truyện Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương của tác giả Tây Qua Ni Cô. Đối với cô, những lúc ở bên búp bê Tây Dương là êm đềm, hạnh phúc, và bình yên nhất, cô có thể kể hết mọi thứ, hằng ngày của mình ra sao cùng với búp đế tàn tật sau khi đóng phim xong liền hoàn toàn biến mất ở trường quay. Có một ngày anh phát hiện cứ mỗi buổi tối đều biến thành búp bê Tây Dương của một cô gái. Nếu cô gái ấy mát xa chân búp bê Tây Dương, chân anh thế nhưng có dấu hiệu chuyển biến tốt Nếu cô gái ấy bồi búp bê Tây Dương ngủ, đêm đó anh liền không mất ngủ. Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss hay Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Tổng hợp Chương Truyện Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương “update 10/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐
Trang 1 của 3 trang 1 2 3 » Idol Tàn Tật Xuyên Thành Búp Bê Tây Dương Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Giới giải trí, Sảng văn Tác giả Tây Qua Ni Cô Editor Trần Lệ Giang Số chương 50 Nguồn Wikidich Ngày đăng 3/9/2020 Tình trạng edit Đang tiến hành Văn ánLink thảo luận - góp ý [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Lệ Giang Chỉnh sửa cuối 31 Tháng bảy 2022 Chương 1 Đông rét tháng chạp, mái hiên kết đầy băng nhọn, tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong trường tiếng chuông đúng giờ vang lên, phá tan sự im ắng vắng lặng trong đêm lạnh. Học sinh tan học mặc áo lông đi thành từng tốp một, các nam sinh tay rút trong ống tay áo hoặc người thì nhét vào túi áo. Các nữ sinh thì khác, họ không sợ rét lạnh lấy điện thoại ra vùi đầu xem, hướng bạn bè khắp nơi chia sẻ "A a a, Lận Duy ca ca hảo soái! Nhất định ban giám khảo phải chọn Lận duy ca ca nha ô ô ô!" Gần đây Lận Duy đi thi thực tập sinh thần tượng của chương trình, nhân khí tuyển thủ khá cao do diện mạo thanh tú trắng nõn được nhiều tiểu nữ sinh yêu thích. Ở trường Trung học số 3, mọi nữ sinh đều nhắc tới tên cậu ta, người người hưởng ứng theo, các nữ sinh sôi nổi với người trong màn hình điện toại không thôi. Bốn phía nữ sinh nhiệt tình trao đổi, một bóng dáng mảnh khảnh đi chậm trong đó, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên trán cắt mái tóc bằng, đầu cúi gằm xuống đất không nói lời nào, giảm thiểu sự cảm giác tồn tại. Bỗng nhiên, lớp trưởng Phan Đông Châu gọi cô lại "Hạ Thuần, cậu cảm thấy Lận duy ca ca thế nào?" Hạ Thuần bị điểm danh, ngốc ngốc ngẩng đầu, đôi mắt như nai con bị dọa sợ, trơn bóng lóe linh quang, lại không làm sao để trả lời. Hạ thuần siết chặt quai đeo cặp sách, nhấp nhấp khóe miệng, nhỏ giọng nói "Cậu.. cậu ta khá tốt" Nữ sinh cùng lớp lôi kéo Phan Đông Châu xem các thực tập sinh pk với nhau ở mục tự lựa chọn trang phục, bĩu môi nói "Cậu hỏi cô nàng ngốc này làm cái gì, cậu ấy không biết thưởng thức đâu". Phan Đông Châu tựa hồ là tán đồng lời nữ đồng học nói, cùng kéo tay các bạn học khác tiếp tục xem điện thoại. Hạ Thuần cúi đầu, cô không phải là không biết thưởng thức, chẳng qua trong lòng cô đã có thần tượng rồi, mà thần tượng đó vĩnh viễn cũng không cùng cô có quan hệ. 3 năm trước đay, có một bộ phim điện ảnh mang tựa đề >. Chuyện kể chính là cha mẹ thiếu niên ấy qua đời, liền từ cô nhi viện chuyển đến gia đình mới, nhưng cậu không hòa thuận được với gia đình đó, chàng thiếu niên lại bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, trải qua nhiều quá trình, chàng thiếu niên đó đã đạt được nhiều thành công sau này. Bộ điện ảnh này quay chụp với nhiều thủ pháp tinh tê, cốt truyện cao trào đều phát sinh vào ban đêm, trên phim hơn phân nửa là lấy màu đen làm chủ đạo thể hiện sự ủ dột, áp lực. Nam chính Phó Văn Thanh kỹ thuật diễn cao siêu, mỗi một cảnh biểu tình đều đáng giá cân nhắc, nghiền ngẫm. Phim điện ảnh đó thu hoạch được nhiều giải thưởng lớn, Phó Văn thanh cũng vậy, thời điểm 22 tuổi, liền trở thành ảnh đế. Một năm trước, cha mẹ Hạ Thuần cùng nhau qua đời ngoài ý muốn, cô không thể không sống nhờ vào cô chú. Bản thân mình cũng bị đồng cảm, chàng thiếu niên ấy đã hóa thành một nửa linh hồn của cô, Phó Văn Thanh chốc lát biến thành ngôi sao sáng nhất trong lòng cô. Từ đó về sau, Không có thứ ánh sáng nào lọt nổi vào mắt cô, cho dù là ánh nắng sặc sỡ lóa mắt nhất. Bất hạn h chính là, ngôi sao trong lòng Hạ Thuần, một năm trước ở thời điểm tỏa sáng nhất anh ấy ngã xuống. Phó Văn Thanh là nam chính tốt nhất, ở một bộ đại chế tác điện ảnh Hollywood anh không may té bị thương hai chân ngoài ý muốn, trở thành người tàn tật ngồi xe lăn suốt đời. Phòng làm việc bỗng nhiên tỏ thái độ, Phó văn thah quyết định rời khỏi giới giải trí, từ đây anh như biến mất khỏi thế giới này, không có nửa điểm tin tức. Không một người nào biết Phó Văn Thanh một mình ẩn cư tại biệt thự Lục Sâm tiểu Trúc ở ngoại ô. Hạ Thuần thấy giới giải trí lại dâng lên môt viên sao sang, fan Phó Văn Thanh dần dần tan hết, thời điểm mọi người đề cập tới anh, luôn là tiếc hận nói "A, đó là ảnh đế tàn tật a!". Cô muốn đem viên sao sáng chặt chẽ dấu đi, mặc kê lời họ nói. Ngôi sao của cô, hoàn mỹ không tỳ vết, không cần mọi người đồng tình. Last edited by a moderator 5 Tháng chín 2020 Chương 2 Đêm đã khuya Hạ Thuần bước chân nhanh hơn trở về nhà. Cũng không cần cố tình ở lại cùng các bạn chào hỏi, dù sao cô ở hay không ở cũng sẽ không có ai chú ý đến. Quả nhiên, sau khi Hạ thuần đi mất, không một ai phát hiện cô đã không còn ở đây nữa. Hạ thuần về đến nhà, nhẹ nhàng mở cửa. Ngôi nhà bốn tầng này đã từng là của cha mẹ cô, về sau cô chú thành người giám hộ nơi đây liền biến thành nhà của cô chú. Cô cũng từ phòng ngủ to dọn sang căn phòng chỉ rộng bằng một nửa phòng cũ. Mà phòng của cô lại thành phòng của em họ Hạ Nguyệt. Một căn phòng khác thì thành thư phòng cho Hạ Nguyệt. Hạ Thuần đói bụng, cô đến phòng bếp tìm đồ ăn. Thời tiết lạnh lẽo, cô Liễu Tú Quyên cũng không có đem cơm thừa canh cặn bỏ vào tủ lạnh, mà cũng không rửa bát đũa, để xếp chồng lên kệ bếp. Đồ ăn thừa không nhiều lắm, mấy cây rau xanh cùng nửa củ khoai tây. Hạ Thuận từ từ ăn hết, thuận tay thu dọn bát đĩa. Lúc đổ rác, cô phát hiện trong túi đựng rác trong bếp có xương cốt xương sườn và xác mấy con cua. Hạ Thuần đem cầm túi rác trên tay, chú Hạ Đức từ phòng ngủ đi ra, ông ta ngủ một giấc tỉnh lại thấy khát nước, đi ra thì vừa lúc gặp Hạ Thuần cũng đang ra ngoài. Hạ Đức theo bản năng nhìn thoáng qua thùng rác, ngượng ngùng nói "Thuần Thuần, con trở về quá muộn, cho nên không để lại được cho con cái gì. Vừa lúc ngày mai con nghỉ, con muộn ăn cái gì, chú bảo cô làm cho con ăn." Hạ thuần cúi đầu rửa tay nhẹ giọng nói "Không cần, cảm ơn chú, con đi tắm rồi ngủ" Hạ Đức gật gật đầu uống cốc nước rồi trở về phòng. Hạ Thuần tắm rửa xong trở lại phòng ngủ chui vào ổ chăn. Phòng ngủ nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường cùng một bàn máy tính, quần áo cô không nhiều lắm toàn đồ rẻ tiền đều nằm trong chiếc rương góc phòng. Thế nhưng Hạ Thuần lại thực thích nơi yên bình như vậy, trong phòng treo ảnh ba mẹ cô, đầu giường là búp bê Tây Dương mà ba mẹ mua cho cô. Hạ Thuần mở đèn bàn lên, ghé vào giường, nhìn chăm chú búp bê Tây Dương Đậu Đậu. Đậu Đậu là một nhân vật trong truện cổ tích nước ngoài được sản xuất toàn quốc tê. Búp bê có keo dính thân thể mang mũ màu lam có rèm, mặc chiếc váy công chúa màu đỏ, đi ủng cao, mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ anh đào hơi chu lên, biểu tình đáng yêu lại vô tội. Quần áo búp bê Tây Dương làm chuyện nghiệp được hàng thêu tú ngương Tô Châu khâu vá thành đường may tinh mịn, sau lưng thêu chữ "Thuần'. Năm đó bởi vì số lượng có hạn, thời điểm ba mẹ Hạ Thuần tranh mua thật phí sức lực " Đậu Đậu, là chị quá keo kiệt sao? Chị cũng.. cũng muốn ăn xương sườn, ăn cua. Chị nhớ mỗi ngày trở về đều có người làm thật nhiều, thật nhiều món ăn ". Hạ Thuần nháy mắt, tiếng nói tinh tế nghe ảo não lại ủy khuất. Cô cũng từng giống như chú Hạ Đức nói vậy, muốn ăn cái gì thì chỉ cần nói nhưng vợ chú lại ra sức chối bỏ, hoặc là mua về sau đó liền chỉ cây dâu mắng cây hòe nói" Trong nhà phí công nuôi dưỡng người rảnh rỗi, một phân tiền cũng không kiếm, chỉ biết ăn, về sau trưởng thành còn không biết có phải là bạch nhãn lang không nữa? " Hạ Thuần nhắc tới di sản ba mẹ để lại, Liễu Tú Quyên càng ra sức mắng lợi hại hơn, thậm chí họ hàng cùng hàng xóm đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập dị thường. Giống như cô là bạch nhãn lang không biết ơn dưỡng dục. Từ đó về sau, cô không dám nói bậy lần nào nữa. Hạ Thuận lải nhải nói rất nhiều với Đậu Đậu trước mặt, nói xong trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ ập đến, cô giúp Đậu Đậu đắp chăn đàng hoàng, nhẹ nhàng phủi bụi cho búp bê Tây Dương" Đậu Đậu ngủ đi, ngủ đi, chị cũng muốn ngủ, ngủ ngon". Tắt đèn bàn, Hạ Thuần nằm trong ổ chăn nặng nề ngủ. Chương 3 Biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc ngoại ô, phòng ngủ trong biệt thự mở ra rồi tự động gắt gao khép lại, không một tia ánh sáng lọt qua. Phó Văn Thanh nằm trên giường rộng lớn, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, săc mặt nhợt nhạt, gương mặt gầy ốm, cằm lộ rõ, khó nhìn ra được biểu cảm lúc này. Vừa qua khỏi rạng sáng không lâu, bình thường Phó Văn thanh đều trắng đêm không ngủ, hôm nay khó có được cơn buồn ngủ. Loại tình huống này vô cùng dị thường, liên tục có một đoạn thời gian như vậy. Mỗi buổi tối, phó Văn Thanh sẽ bị một âm thanh gọi tới gọi đi, theo như anh phỏng đoán, anh xuyên vào một con búp bê Tây Dương tên Đậu Đậu. Chủ nhân búp bê Tây Dương nói gì anh đều có thể nghe được, cô ấy làm gì trên người búp bê Tây Dương, những điều đó đều phát sinh trên người của anh, càng ngày hiệu quả càng rõ. Ví như, chủ nhân Đậu Đậu đem búp bê đi ngủ, anh sẽ sinh ra cơn buồn ngủ. Phó Văn Thanh căn bản không ngủ được, anh nhắm mắt lại hoàn toàn, hưởng thụ cơn buồn ngủ suốt một đêm, đương nhiên liền suốt một đêm đó. Sang hôm sau, Phó Văn Thanh tỉnh lại, bình thường luôn cảm thấy người không ra người, ma không ra ma. Đột nhiên nay cảm thấy tự do tự tại mà đắm chìm trong ánh nắng ấm áp. Thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần đều thoải mái. "Đại thiếu gia, ngài muốn dùng cơm không ạ?" Bên ngoài phòng, quản gia chuyên trách chiếu cố Phó Văn Thanh cung kính hỏi "Muốn. Mười phút sau đem vào", Phó Văn Thanh vừa mới tỉnh ngủ giọng hơi khàn khàn, anh chống thân thể từ trên giường xuống, chính mình tự mặc quần áo. Mười phút sau, quản gia cùng trợ lý nam đẩy cửa vào, đỡ Phó Văn Thanh từ trên giường đi đến xe lăn, đẩy ra thang máy đi xuống phòng khách tầng một ăn cơm. Phòng khách to như vậy mang theo phong cách trang hoàng của Trung Quốc, nhà ăn cùng phòng khách đều được chạm khắc tinh tế. Phó Văn Thanh ngồi trên xe lăn, một mình dùng bữa sáng dinh dưỡng do sư tỉ tỉ mỉ soạn ra. Quản gia chờ phó văn Thanh ăn xong cơm sáng, hơi hơi khom lưng đưa giấy khăn sạch nói "Đại thiếu gia, đêm nay lão gian ở bên sông công quán làm bữa tiệc mời ngài cùng nhau qua đó dùng cơm chiều" Phó Văn Thanh không chỉ là ảnh đế, mà còn là cháu trai chủ tịch tập đoàn Phó thị. Tập đoàn Phó thị mấy năm trước lập nghiệp tại đây, thông qua việc nhận biết địa ốc, đọc nhiều sách báo, có được nhiều lợi nhuận cao từ ngành sản xuất, thiên thời địa lợi, nhờ đó mà trở thành ngành sản xuất đầu sỏ được thành lập kiên cố không gì phá vỡ nổi đế quốc thương nghiệp Phó thị. Mẹ Phó Văn Thanh mất sớm, sau khi hai chân tàn tật một mình anh định cư ở Lục Sâm Tiểu Trúc, nhưng ba anh, mẹ kế cùng với em trai cùng cha khác mẹ và ông nội Phó Quang Tông cùng nhau sinh sống tại công quán ở biệt thự bên kia sông. Phó Văn Thanh xoa xoa tay, ngón tay thon dài trắng nõn mảnh khảnh, các khớp xương hơi động. "Lúc nào bắt đầu?" "Sáu giờ bắt đầu" "Năm giờ hai mươi kêu tôi" "Dạ" Năm giờ hai mươi lái xe qua đó ước chừng bốn mươi phút, vo cửa là có thể dùng cơm, dùng cơm xong có thể rời đi, không mất nhiều thời gian lắm. Dù vậy, quản gia có vẻ hớn hở hơn nhiều. Chỉ cần Phó Văn Thanh chịu đi là tốt rồi. Cơm nước xong Phó Văn Thanh liền lên thư phòng, ngồi ngốc trong phòng cả ngày không ra. Năm giờ hai mươi bắt đầu xuất phát đi công quán. Phó Văn Thanh ở tên xe ngủ gật. Đúng sáu giờ thì tới cửa. Phó Văn Thanh ngồi trên xe lăn, bị gười chậm rãi đẩy lên phía trước bàn ăn, ngồi vị trí gần ông nội nhất. Anh nhẹ nhàng gật đầu, thăm hỏi Phó Qaung Tông. Đến ba anh, mẹ kế, còn có con và vợ của em trai Phó Huy, Phó Văn Thanh đều trực tiếp xem nhẹ. Phó Quang Tông tuy đã nhiều tuổi nhưng vẵn rất khỏe, tinh thần phấn chấn, cười ha hả gật đầu, hỏi Phó Văn Thanh gần đây thế nào. Mẹ kế Phó Văn Thanh là Tiết Tuệ Văn, kéo kéo áo khoác da, cười nói "Nghe tiếng khẳng định không tệ, nhàn hạ đến nỗi sơn cả móng tay". Mọi người đều nhìn móng tay Phó Văn Thanh, mười ngón sạch sẽ thì có tám đầu ngón tay đều tô màu đỏ. Không cần đoán cũng biết chuyện này do ai làm. Chương 4 Phó Văn Thanh ở bên sông công quán ăn xong cơm chiều, quả nhiên mười năm phút cũng không ở lại nhiều lắm, không đến bảy giờ anh liền rời đi. Ông nội Phó Quang Tông muốn anh ở lại, nhưng rốt cuộc cung không có mở miệng lên tiếng. Những nguời khác càng không có tư cách giữ người. Cho dù là cha Phó Văn Thanh. Phó Văn Thanh nhờ sự trợ giúp của quản gia lên chiếc Bentley màu đen. Không gian trong xe rộng rãi, trải qua cải tiến xe lăn Phó Văn Thanh có thể thuận lợi tiến vào. Quản gia phân phó tài xế đưa đại thiếu gia về biệt thự Lục Sâm Tiểu Trúc. Đi đường không nói lời nào, sau khi về nhà Phó Văn Thanh đem chính mình nhốt vào trong thư phòng. Lúc này, quản gia sẽ không quấy rầy. Phó Văn Thanh ngồi trước notebook, một trận choáng váng truyền đến trong đầu, anh nghe tiếng một cô gái gọi "Đậu Đậu", lại lần nữa xuyên vào thân thể búp bê Tây Dương. Anh luôn bị cưỡng chế nhập vào búp bê, mấy lần anh thử tránh thoát khỏi sự trói buộc đó, nỗ lực nhiều lần, căn bản là không có biện pháp thoát khỏi. Lần này, cô gái ấy tựa hồ như có việc vội vã muốn đi, nói một câu kết thúc một câu, kết kuận là Phó Văn Thanh bị cầm tù. Phó Văn Thanh tỉnh lại, anh nhéo nhéo giữa mày, từ thư phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ lấy bức thư trong phong bì. Quản gia đúng lúc đứng ở hành lang, ông vừa thấy Phó Văn Thanh liền m ở to hai mắt nhìn. Quản gia chỉ vào môi chính mình. Phó Văn thanh dùng ngón tay cái để lên môi, trên đầu ngón tay dính màu đỏ rực. Sắc mặt anh tái nhợt, lông mi đen rậm, bây giờ môi đỏ trên làn da trắng bạch làm hiện ra vài phần âm trầm, quỷ lệ. "..." Phó Văn Thanh nhíu mày một chút. Cô bé đó tựa như rất thích trang điểm cho búp bê. Phó Văn Thanh không nói gì, trực tiếp đi lấy thư trong phòng ngủ, lại lần nữa trở về thư phòng. Chỉ là sau khi tiến vào thư phòng, anh ở phía sau cửa nghe được ông quản gia đang cùng phó Quang Tông trò chuyện. Quản gia "Lão gia, đại thiếu gia vẫn bình thường, không biểu hiện ra không cao hứng" Quản gia "Nhưng là có điểm dị thường" Quản gia "Ách.. Vừa rồi ở thư phòng thiếu gia thoa son môi đỏ rực' Quản gia" Mặt khác dị thường? Không có, mỗi hôm nay dị thường" Phó Văn Thanh khóa cửa thư phòng lại, đem xe lăn đẩy đến, bàn sách, cơ thể lại lâm vào hôn mê. Cô bé đó lại gọi anh. Chương 5 Hạ gia Hạ Thuần ăn xong cơm chiều bị kêu đi rửa chén. Sau khi trở về phòng, Hạ Thuần từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp giấy. Trong hộp giấy là một thỏi son môi, đây là quà sinh nhật của ca ca hàng xóm tặng cô. Hạ Thuần không dám ở nhà thoa son, cho nên chỉ có thể lặng lẽ thoa cho búp bê Tây Dương. Hạ Thuần dùng bút lông sạch sẽ lúc trước lấy son môi, đang chuẩn bị thoa lên môi cho búp bê Tây Dương. Phó Văn Thanh trong cơ thể búp bê nghe được Hạ Thuần mở miệng nắp son, rốt cuộc nhịn không được nói chuyện "Đừng son môi cho tôi" Thanh âm xuất hiện trong đầu Hạ Thuần. "Lạch cạch" Bút lông rơi trên mặt đất. Hạ Thuần mở to hai mắt, nhìn xung quanh một vòng. Nhưng trong phòng vẫn bình thường, không có gì cả, sao có người nói chuyện được, hơn nữa giọng nói đó lại là của idol cô! Cô nhất định là xuất hiện ảo giác rồi. Hạ Thuần nhặt bút lông lên tiếp tục hướng tới miệng Phó Văn Thanh, ngòi bút còn chưa kịp chạm tới, giọng búp bê Tây Dương truyền đến trầm thấp lại táo bạo lên tiếng "Tiểu bằng hữu, tôi vừa mới nói, đừng son môi cho tôi" Ngay sau đó, tưởng như muốn hiện thân ra gây không ít phiền phức cho cô "Lạch cạch" Bút lông trong tay Hạ Thuần lần nữa rơi xuống. Cô xoa xoa lỗ tai, lắc lắc đầu, ảo giác sao lại càng trở nên nghiêm trọng! Giống như thật sự.. thật sự có một người trong đầu nói chuyện với cô. Phó văn Thanh nhàn nhạt nói "Đừng hoài nghi, không phải ảo giác" Hạ Thuần "..." Ngọa tào, búp b ê Tây Dương nói chuyện, mà đó còn là giọng idol cô! Trong căn phòng nhỏ im lặng mấy giây. Hạ Thuần run rẩy hỏi "Anh.. anh ở trong búp bê Tây Dương?" Phó Văn Thanh lười nhác à nói "Ừ" Hạ Thuần im lặng hồi lâu mới có thể tiếp thu chuyện này. Cô thử chọc chọc búp bê Tây Dương, nhưng Phó Văn Thanh không phản ứng. "Anh đi rồi sao?" Hạ Thuần cẩn thận hỏi lại "Không đi". Phó Văn Thanh không chút để ý đáp "..." "..." "Búp bê Tây Dương sao anh lại xuất hiện ở đây?' " Không biết. Tự nhiên xuất hiện " Phó Văn Thanh bỗng nhiên hỏi" Tiểu bằng hữu, cô hình như không sợ tôi? " Anh chính là nam nhân xa lạ Hạ Thuần trong lòng căng thẳng nói" Quả thực rất đáng sợ. Tôi còn cho rằng Đậu Đậu là bé gái, không nghĩ tới thế nhưng anh là bé trai! Anh.. anh đến tột cùng là ai? Sao.. sao lại từ bé gái biến thành bé trai? " Phó Văn Thanh"..." Anh vốn dĩ là NAM Chương 6 Phó Văn Thanh không trả lời vấn đề ấu trĩ của cô bé, anh nói "Không cần biết tôi là ai, cứ coi tôi như Đậu Đậu là được. Cô tên gì?" Hạ Thuần thành thành thật thật trả lời "Hạ Thuần" Phó Văn Thanh "Thuần trong thuần túy" Hạ Thuần "Phải" Tim cô đập càng ngày càng nhanh, idol thế nhưng biết tên cô. Phó Văn Thanh không lui tới mấy vòng phía trước giữ mình trong sạch, cũng không lợi dụng thân phận thần tượng cùng fán tiếp xúc, cô hẳn là fan đầu tiên được hắn nhớ kỹ tên. Lại một trận trầm mặc. Hai người suy nghĩ thông một chút về việc xuyên qua búp bê, khả năng này không có kết quả. Hạ Thuần không có chỗ nào đặc biệt, Phó Văn Thanh xuyên qua không thể hiểu được, cũng không có dấu vết để tìm. "Tiểu bằng hữu, nghe giọng hình như cô vẫn là học sinh?" "Đúng vậy, tôi học lớp 12" "Lớp 12?" "Sao.. sao vậy? Có gì không tốt sao?" Hạ Thuần nhấp khóe miệng, chẳng lẽ Phó Văn Thanh không thích cùng nữ sinh vị thành niên giao lưu? "Không có gì, tôi cho rằng cô là học sinh tiểu học" "..." Hạ Thuần chính mình cãi lại một câu "Nghỉ hè sang năm tôi sẽ thành niên a" Phó Văn Thanh cười khẽ nói "Nga, thành niên, không nhỏ" Hạ Thuần "Đúng, chính là vậy" Cô không nhỏ. Thanh âm Phó Văn Thanh bỗng nhiên phai nhạt, anh hỏi Hạ Thuần "Là học sinh cấp ba, nói đến cô chú của cô, việc học này không lo lắng sao? Nhà này không phải là của cô sao?" Anh nhập vào thân thể búp bê tiếp cận cô được một tháng, về tâm sự của Hạ Thuần chỉ rải rác nghe một ít, cũng không biết toàn bộ. Hạ Thuần tay nắm chặt nệm chăn, chậm chạp không nói gì, nước mắt nóng đảo quanh hốc mắt. Người bình thường đều không thích oán phụ như vậy đi. Cũng sẽ không thích bạch nhãn lang là cô. Xong rồi, Phó Văn Thanh cái gì cũng đều đã biết. Cô là fan đầu tiên được hắn nhớ kỹ tên, khẳng định cũng là fan đầu tiên không chán ghét anh. Phó Văn Thanh hình như ý thức được chính mình nói sai. "Tiểu bằng hữu, cô làm sao vậy?" Hạ Thuần kìm nén khóc hỏi "A.. anh.. anh chừng nào thì đi khỏi cơ thể búp bê Tây Dương?" Phó Văn Thanh vẫn nghe ra tiếng khóc nức nở, nghĩ đến chính mình đối mặt với cô bé vị thành niên chênh lệch tuổi tác khá nhiều, lại là fan trước đó thích anh, thanh âm không khỏi ôn hòa mấy phần "Ba ngày mà thôi" Hạ Thuần nhẹ nhàng thở ra, may mắn chỉ có ba ngày. Cô nhớ lại mấy ngày qua nói nhiều lời với búp bê, còn tốt, hẳn là.. cũng không phải thật sự chán ghét lắm. Thanh âm Hạ Thuần nháy mắt để lộ ra sung sướng "Không có việc gì, tôi còn tưởng rằng anh sẽ ở bên tôi thật lâu, làm tôi sợ muốn chết" Phó Văn Thanh nhàn nhạt nói "Tôi chỉ là ngẫu nhiên ở đây một chút, hơn nữa tôi chỉ nghe được mỗi giọng cô mà thôi, tôi không có thị giác, không có vị giác, không có khứu giác, không có xúc giác, cô có thể yên tâm rồi." Hạ Thuần yên tâm, đặc biệt yên tâm. Cô thu liễm cảm xúc, tiếng hít thở đều vững vàng. Phó Văn Thanh cảm nhận dược trong phòng an tĩnh nói "Vừa mới nãy, tôi hình như nói cô không được nói" Hạ Thuần lắc đầu, tiếng nói nhu mì "Không sao cả. Anh cũng không phải cố ý" Hạ Thuần nhìn về phía búp bê Tây Dương, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nói "Việc học cấp 3 thật sự khẩn trương. Tôi đúng là ở nhà chính mình nhưng thời điểm tôi lớp 9 cha mẹ đều bị tai nạn xe cộ qua đừi, cho nên hiện tại tôi ở cùng cô chú và em họ trong chính căn nhà của chính mình". "Thời điểm cô học lớp 9.. cha mẹ cô đều qua đời?" "Phải" Phó Văn Thanh im lặng không tiếng động, mẹ anh cũng qua đời khi anh học lớp 9, nhưng ít nhất anh cũng không cần ở cùng mẹ kế mà chịu ủy khuất. Cô bé Hạ Thuần này còn chưa thành niên, chỉ có thể ở cùng cô chú bạc tình bạc nghĩa. Hạ Thuần nhớ tới tối hôm qua liền oán giận, vội vàng giải thích "Tôi.. tôi không phải bạch nhãn lang! Mỗi buổi tối tan học tôi đều về nhà rửa chén, rửa sạch kệ bếp, lúc nghỉ còn về nhà quét rác, phết đất" Phó Văn Thanh nhíu mày Một học sinh cấp 3 mùa đông tan học về nhà lúc đêm tối, thế nhưng còn muốn thay tu hú chiếm tổ cô chú để làm việc nhà. Nói bạc tình bạc nghĩa là qua nhẹ, căn bản trong nhà này toàn súc sinh. Chương 7 Hạ Thuần nhìn thấy thái độ Phó Văn Thanh không tốt lắm, cô sợ bị hiểu lầm, lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh. Phó Văn Thanh nhìn ra được Hạ Thuần nhát gan mà cô vẫn là học sinh cấp 3 sợ chậm trễ việc học của cô, anh cũng không cùng cô nói chuyện nữa, chỉ nói "Cô nên học đi thôi" Hạ Thuần chờ mong hỏi "Cái kia, vậy còn anh? Phải rời khỏi đây sao?" Phó Văn Thanh nói "Tôi vẫn luôn cùng cô nói chuyện, cô không sợ người nhà cô bên ngoài nghe được sao?" "Không sao cả, dù sao giọng anh luôn ở trong đầu tôi. Nếu bị họ nghe được cùng lắm cũng chỉ cho rằng tôi lầm bầm lầu bầu" Hạ Thuần ngữ khí có điểm vui sướng, đây là bí mật nhỏ của cô và Phó Văn Thanh, bí mật chỉ thuộc về bọn họ. "Nga, ra là vậy" "Đúng" Phó Văn Thanh vẫn nói "Mau đi học bài" Đọc sách là con đường học tập của rất nhiều người, hẳn cũng là con đường học tập duy nhất của Hạ Thuần. Hạ Thuần còn chưa có nói đủ với Phó Văn Thanh, cô theo bản năng bắt lấy tay búp bê, hoảng loạn hỏi "Anh lần sau có còn đến đây không? Khi nào tới?" Kỳ thật Phó văn Thanh không nắm quyền chủ động đi vào thân thể búp bê. Bị Hạ Thuần nắm giữ trong tay nhưng anh không tính toán sẽ nói cho cô bí mật này. Phó Văn Thanh lên tiếng nhợt nhạt nói "Ngẫu nhiên tôi sẽ tới, thời điểm thích hợp tôi sẽ nói cô nghe" Cách búp bê Tây Dương, Hạ Thuần tựa hồ có thể tưởng tượng ra anh mặt mày đạm bạc nhưng ngữ khí không lạnh băng giống trong tivi. Ở căn phòng nhỏ hẹp, tựa hồ có mấy phần đặc thù ấm áp. Có lẽ, bởi vì anh là người duy nhất có thể nghe cô kể chuyện, khoảng cách một khi kéo gần, chính mình đều cảm thấy đối phương trên người thực ấm. Hạ Thuần mỉm cười nói "Tôi đi học đây" Nghe thanh âm, bước chân đều là nhảy nhót. Phó Văn Thanh không đáp lại l;ời Hạ Thuần cho rằng Phó Văn Thanh đi rồi. Cô dọn dẹp sách vở trên mặt bàn chuẩn bị làm một bộ đề thi toán học. Hạ Thuần trong căn phòng nhỏ không có điều hòa mà mùa đông qua lạnh, mới cầm bút vài phút liền lạnh đến hàm răng run lên. Cô muốn đi thư phòng ngồi điều hòa, nghĩ đến cảnh tượng ấm áp ôn thi, tranh thủ cuối kỳ có kỳ thi liền có thể qua khóa chính quy luôn. Chương 8 Hạ Thuần mang theo sách vở cùng quyển toán học đẩy cửa thư phòng Đang xem sách Hạ Nguyệt nhìn thấy Hạ Thuần tiến vào phòng của cô, giận không thể át mà hét lớn "Chị tới thư phòng em làm gì? Đi ra ngoài mau! Chị ở gần em không thể làm bài" Hạ Thuần bị dọa sửng sốt, xấu hổ lại vô thố mà đứng ở cửa thư phòng. Cô chỉ muốn dùng thư phòng một chút chẳng lẽ thật sự ảnh hưởng tới Hạ Nguyệt làm bài? Chính là, phòng cô không có điều hòa, không có thiết bị sưởi ấm, nếu chỉ có một chút ấm áp cô sẽ không tới thư phòng của Hạ Nguyệt. Liễu Tú Quyên nghe được động tĩnh, từ thư phòng đi tới, ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Hạ Thuần "Em mày sắp thi cuối kì rồi, mày không thể nhường nó một chút sao?" Hạ Thuần gan to mở miệng giải thích "Con.. Phòng con quá lạnh, căn bản không có biện pháp làm bài thi" Hạ Đức cũng đi ra, giọng điệu mềm dịu cùng Hạ thuần nói "Thuần Thuần, em con lần trước thi không tốt. Kì thi cuối kì không thể thi rớt, nếu không hơn 3 điểm sx không đến được trường tốt. Con ngoan ngoãn nghe lời được không?" Vành mắt hạ THuần phiếm hồng, nắm chặt bài thi, cúi đầu trở về phòng Cô còn chưa đi đến phòng bên tai truyền đến một tiếng đóng sập cửa chói tai, Liễu Tú Quyên chỉ trích "Đã lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện! Thật là con bạch nhãn lang! Mỗi ngày đều đem mình tức chết!" Hạ Thuần đi vào phòng, run run khóa trái của, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống nền nhà Cô đem búp bê gắt gao ôm chặt trong ngực, lẩm bẩm khóc "Thực ra mình.. mình cũng muốn thi" Rốt cuộc thì khi nào mới có thể thoát khỏi cuộc sống như vậy Hạ Thuần khóc vài phút, hít hít cái mũi, rút ra khăn giấy lau sạch nước mắt Phó Văn Thanh bỗng nhiên lên tiếng "Khóc?" Hạ Thuần hít lên một tiếng kinh ngạc hỏi "Anh.. anh không phải đã đi rồi sao?" Chỉ có Hạ THuần mỗi laàn gọi Phó Văn Thanh nói một câu kết thúc anh mới có thể rời đi, nếu không sẽ luôn ở lại 12h lúc sau mới tự động trở về thân thể mình. Vừa rồi Hạ Thuần vẫn chưa nói "Hẹn gặp lại" cho nên Phó Văn thanh vẫn luôn ở đây. Chỉ là làm bộ rời đi Phó Văn Thanh lừa Hạ thuần "Vốn dĩ muốn đi nhưng nghe được có người nói chuyện nên lưu lại" Hạ THuần thấp giọng "Nga" môt tiếng khổ sở lại ủy khuất mà lẩm bẩm "Anh đều nghe được? Tôi.. tôi không phải cố ý quấy rầy em họ học tập, phòng tôi quá lạnh nếu không tôi cũng không qua dùng thư phòng" "Tiểu bằng hữu, cô không có làm sai, không cần giải thích, không cần áy náy, cũng không cần khổ sở" Phó Văn Thanh thanh âm ôn hòa ngoài ý mốn, thật gióng ánh nắng mùa xuân vậy, gãi đúng chỗ ngứa khiến người khác cảm thấy ôn nhu "A? Cái.. cái gì? Tôi không có làm sai sao?" Hạ Thuần khó có thể tin mà nhìn búp bê Tây Dương Cho tới nay, cô ở Hạ gia thời thời khắc khắc đều áy náy, xin lỗi, cô thường bởi vì bị cô chú chỉ trích, làm mình tự hoài nghi mình, cũng không nghĩ đến hành động cử chỉ để đính chính, không dám tin tưởng vuangx chắc ý tưởng và nhu cầu chính mình là đúng đắn Đây là lần đầu tiên có người cùng cô nói, không cần giải thích, không cần áy náy, không cần khổ sở Thật sự khẳng định nội tâm chân thật của cô Dường như trái tim đất của cô mọc lên một cây cột kiên cố vững chắc, chống đỡ mọi thứ yếu ớt và rách nát ở bên ngoài Phó Văn Thanh ngữ khí thập phần chắc chắn "Tiểu bằng hữu, cô không có làm sai. Đây là nhà của cô, thư phòng là của cô, cô muốn dùng liền có thể dùng. Nếu nhất định có một người phải đi, hẳn là em họ cô mà không phải cô" Ngực Hạ Thùan nóng rực, cô không biết Phó Văn Thanh rót cho cô cái gì nhưng khắp người thực sự ấm áp "Đậu Đậu, tôi.. tôi biết rồi. Tôi có thể dùng thư phòng" "Muốn đi thư phòng làm bài tập sao?" "Có.. có thể chứ?" "Ừ. Đã nói là làm" Sau khi cảm thấy sợ hãi khi bị Liễu Tú Quyên nhục nhã mình như vậy cô cũng không dám cùng bọn họ vì một chuyện mà phát sinh cãi nhau lần thứ hai. Chương 9 Lúc này đây, Hạ Thuần cầm lấy bài thi mang theo búp bê Tây Dương lần nữa trở lại thư phòng Hạ Nguyệt hiển nhiên không dự đoán được Hạ Thuần sẽ trở lại. Cô ta không kiên nhẫn mà ném bút trong tay xuống trừng mắt nhìn Hạ Thuần, liếc mắt một cái, hung tợn nói "Hạ Thuần, chị lại đến quấy rầy em, chị chính là không muốn cho em thi có đúng không?" Hạ Thuần ôm chặt búp bê Tây Dương trong lồng ngực cùng quyển sách yên lặng nhìn Hạ Nguyệt "Nơi này là nhà của chị, thư phòng chị muốn dùng liền dùng" "Nếu em cảm thấy nhất định phải có một người rời đi mới được, nếu được vậy mời em rời đi" "Em chỉ là từ lớp 11 lên lớp 12, sang năm mới thi đại học giống như lửa sém lông mày. Tương lai của em là tương lai vậy tương lai của chị không phải là của chị?" "Phòng chị không có máy sưởi, nếu em cảm thấy hoàn cảnh như vậy cũng có thể học tốt vậy chị nhường phòng đó lại cho em, em hiên tại liền đi ra để chị học bài" Hạ Nguyệt hoàn toàn ngây người, đây là Hạ Thuần người mà lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ như người ngốc hay sao? Nghe thấy động tĩnh, Liễu Tú Quyên cùng Hạ đức cũng choáng váng Hạ Thuần khi nào lại có lá gan nói như vậy? Hạ Nguyệt giương mắt nhìn ba mẹ, bị Hạ Thuần làm bực bội, trong lòng ủy khuất không muốn làm bài nữa liền nháy mắt bùng nổ. Cô ta khóc đi đến bên người Liễu Tú Quyên, ôm bà ta khóc kêu "Mẹ, chị khi dễ con, chị không muốn con thi!" Liễu Tú Quyên điên lên hướng Hạ Đức gào rống "Họ Hạ, anh mù à? Anh không thấy cháu anh khi dễ con gái mình như thế nào sao?" Hạ Đức trách cứ nhìn Hạ Thuần nói "Thuần Thuần, con xem con nháo thành chuyện gì này! Mau xin lỗi cô và em gái con mau" Hạ Thuần cả người đứng tại chỗ không động Phó Văn Thanh nhắc nhở cô "Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông ta, đem hết mọi ủy khuất cùng oán hận trong đôi mắt ấy nói ra. Ông ta chắc chắn sẽ thừa nhận. Đây là tên súc sinh đó nợ cô. Cô đừng sợ bọn họ cô còn có tôi" Người mình sùng bái yêu thích đang cổ vũ cô, không có gì bằng cỗ lực này càng cường đại Trong lòng Hạ Thuần dâng lên dũng khí thật lớn, cô oán hận mà nhìn Hạ Đức, nói từng câu từng chữ "Con không sai, con không xin lỗi" Hạ Đức đột nhiên không biết Hạ Thuần sẽ không nghe lời ông, ông ta không bíết nên làm cái gì bây giờ. Ông ta cũng không thể đánh nó Như vậy sẽ để lại thương tích, con bé sẽ đi ra ngoài nói bậy với bạn bè của nó, chủ nhiệm lớp còn có hàng xóm cùng khu quản lý viên, tất cả đều sẽ biết. Hạ Nguyệt khóc càng lúc càng lớn, Liễu Tú Quyên đau lòng mà ôm cô ta, hung hăng đẩy Hạ Đức một phen, cắn răng nói "Anh là đồ không có lương tâm! Đêm nay anh tự ngủ một mình! Tôi cùng Nguyệt Nguyệt sẽ cùng nhau ngủ!" Nói xong, Liễu Tú Quyên ôm lấy Nguyệt Nguyệt trở về phòng ngủ chính Hạ Đức đứng ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Hạ Thuần, sắc mặt trầm lạnh hỏi "Thuần Thuần, trong nhà nháo thành như vậy con vừa lòng chưa?" Hạ Thuần dị thường bình tĩnh nói "Nháo thành như vậy là các người ích kỉ cùng bất công tạo nên. Nếu các người nhận thức được đây là nhà của tôi, tôi mới là chủ, tôi muốn thế nào liền thế ấy, vậy thì sẽ không phát sinh sự tình ngày hôm nay" Hạ Đức kinh ngạc nhìn Hạ Thuần chất vấn cô "Thuần Thuần chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ cái gì cũng phải tính rành mạch sao? Con là chị, con nên suy xét, nhường nhịn Nguyệt Nguyệt một chút chứ" Hạ Thuần lãnh đạm hỏi "Vậy các người có suy xét đến tôi sao? Về sau để nó đến ở phòng tôi thử xem?" Hạ Đức ngậm miệng không nói. Hạ Thuần lạnh lùng phân phó "Đi ra ngoài, đem cửa thư phòng của tôi đóng lại" Hạ Đức theo bản năng ra ngoài khỏi phòng đóng cửa. Ông ta mờ mịt đi đến phòng ngủ phụ, vừa lo âu lại vừa chột dạ Sao lại thế này, Hạ Thuần trong nháy mắt lại thay đổi nhanh như vậy? Thật giống như muốn một chân dẫm chết một nhà ba người bọn họ. Trang 1 của 3 trang 1 2 3 » giới giải trí he hiện đại ngôn tình
Cre Editor Văn Văn + Beta LinhBng929 Nói xong câu đó, rốt cuộc cậu bé cũng thu hồi ánh mắt, xoay người đi xuống lầu. Bình bịch, bình bịch, bình bịch, bình bịch....... Cậu bé giống như đi theo một tiết tấu nào đó, trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu dừng ở cầu thang trên sàn nhà, nghe rõ thì là tiếng bước chân vui sướng. Nhịp này hợp lại cùng một chỗ, khối Rubik trong tay cậu bé cũng chuyển động nhanh hơn. Khóe miệng thiếu niên nâng lên một độ cong mãi mãi không thay đổi. Phóng túng cùng không đúng đắn-giống như một đứa trẻ rất nghịch ngợm phù hợp độ tuổi của mình. Nhưng ngay cả những người giúp việc 10 hay 20 tuổi ở dưới lầu cũng không ai dám xem cậu bé thành một đứa trẻ bình thường. Bọn họ im như ve sầu mùa đông, không rên nổi một tiếng. Tống Thư không có cùng cảm xúc với hầu hết mọi người. Cho nên lầu một mặc dù nhiều người nhưng chỉ có một mình cô bé thả lỏng. Tống Thư biết thiếu niên gọi là Tần Lâu này nhìn mình bằng ánh mắt hoàn toàn khác lúc ở bên ngoài. Nhưng vì sao nó lại khác? Cô bé không hiểu, cũng không thèm quan tâm nó có ý nghĩa gì. Cô bé ngồi lại vào một góc trên ghế sofa một mình. Người giúp việc đã mang ba lô của bé, trong đó có một cuốn album ảnh mà cô bé luôn mang theo bên mình. Cô bé lật nó ra. Có người giúp việc xem trộm, ánh mắt không che dấu được sự kinh ngạc. Ở một giây khi Tống Thư mở cuốn album ảnh kia ra, cậu bé đã dừng lại ở trước mặt Tống Như Ngọc. "Lạch cạch." Tầng cuối cùng được xoay lại, khối Rubik cũng phục hồi hình dáng như cũ. Cậu bé nhìn đồng hồ, giọng nói như có vẻ tiếc nuối "Một phút ba mươi lăm giây. Quả nhiên nó không có ý nghĩa gì." "Anh, anh họ....anh chơi khối Rubik giỏi quá, thật lợi hại......." Tống Như Ngọc không dám lùi lại, đứng ở trước người cậu lắp bắp, đè tiếng khóc nức nở xuống, nỗ lực khen ngợi. "Hả?" Cậu chậm rãi ném ra một chữ như thế. Cậu ngẩng đầu lên cười như không cười, đôi mắt nheo lại nhìn vào một góc khác của ghế sofa. Giọng nói này quá quen thuộc. Nếu vừa rồi còn có người không biết cậu bé nói "Búp bê Tây Dương" là chỉ ai, thì vào giờ khắc này ở tầng một không ai là không hiểu. Tống Như Ngọc càng run đến lợi hại. "Anh họ, em......" "Suỵt." Cậu bé đem khối Rubik thay đổi bằng một tay. Ngón tay cái cùng ngón giữa của cậu bé lấy đường chéo của khối Rubik làm trục trung tâm và lướt nhẹ ngón trỏ một chút-khối lập phương Rubik nhanh chóng xoay giữa hai ngón tay cậu bé.
một Furuya cảnh giáo đệ nhất Rei thu được một phần thần bí chuyển phát nhanh. Chuyển phát nhanh hộp trang một con vẽ có tường vi bản vẽ rương da, rương da nằm một cái xấp xỉ chân nhân búp bê. Búp bê thiếu nữ mở đá quý xanh biếc đôi mắt “Ta kêu Sakurada Maki, thật cao hứng nhìn thấy ngươi, ta tôi tớ.” Tôi tớ? Cảnh giáo đệ nhất cúi đầu nhìn còn không có hắn đầu gối cao nho nhỏ búp bê, chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi. nhị Sakurada Maki là cái búp bê sư. Cơ duyên xảo hợp dưới, linh hồn của nàng bị giam cầm ở chính mình chế tác búp bê trung, xuyên qua đến bảy năm trước dị thế giới. Vì thế Sakurada Maki cho chính mình tìm cái “Tôi tớ”. Nàng nhìn phía trước thân cao chân dài tôi tớ nhất hào, dương tiểu cằm, dẫm lên màu đen tiểu cao cùng, cần phải muốn cho đối phương ánh mắt đầu tiên đã bị chính mình nữ vương khí chất sở thuyết phục. Nhưng mà…… “Bang kỉ” một tiếng. Không có thể quen thuộc thân thể này Sakurada Maki, chân trái vướng chân phải, vững chắc ngã ở trên mặt đất. Sakurada Maki Giả chết jpg. Cảnh giáo đệ nhất tôi tớ nhất hào “Phốc!” tam Bảy tháng sau, Sakurada Maki xuyên trở về nàng nguyên bản thế giới, lại phát hiện hai cái thế giới dung hợp. Nàng tôi tớ nhất hào thế nhưng một sớm lưu lạc vì quán cà phê rửa chén công! Tôi tớ số 2 số 3 số 4 số 5 toàn bộ hi sinh vì nhiệm vụ. Sakurada Maki thương tâm địa vén lên tay áo, trọng thao nghệ nhân búp bê cũ nghiệp. Vì thế ngày nọ, phủng bốn thúc hoa đi chỗ khác tảo mộ tóc vàng phục vụ sinh, ở mộ viên trung một lần nữa gặp được hắn bốn cái đồng kỳ các bạn thân. —— nhảy dựng lên vừa vặn có thể đánh hắn đầu gối oan loại đồng kỳ! Tooko “!?” bốn Sau lại, cùng Bourbon đấu trí đấu dũng hồng phương mọi người, hoài nghi Bourbon có vấn đề hắc phương mọi người, rốt cuộc tiêu phí sức của chín trâu hai hổ thu được Bourbon bí mật USB. Nín thở lấy đãi trung, hai bức ảnh nhảy ra tới. Đệ nhất bức ảnh, tuổi trẻ Bourbon ăn mặc thường phục, ôm một con tóc vàng mắt xanh búp bê Tây Dương cấp chải đầu. Đệ nhị bức ảnh, hiện tại Bourbon cùng mặt khác bốn cái còn không có người đầu gối cao tiểu búp bê, vây quanh cái bàn chơi giả mọi nhà rượu. Hồng hắc hai bên “......?” Khiếp sợ! Bourbon mê chơi búp bê Tây Dương! 【 cao lượng 】 1, giai đoạn trước cảnh giáo tổ dưỡng oa, hậu kỳ ngược hướng dưỡng cảnh giáo tổ! 2, danh kha tổng Rozen Maiden, chiếm tương đối thiếu, không thấy quá cũng không ảnh hưởng đọc ~ Tag Tổng mạnYêu sâu sắcDuyên trời tác hợpConan Từ khóa tìm kiếm Vai chính Sakurada Maki, Rei ┃ vai phụ Tooko, cảnh giáo tổ ┃ cái khác Kasukabe phòng vệ đội Một câu tóm tắt Rei Rei Dưỡng búp bê trung, chớ cue~ Lập ý Tồn tại chính là muốn phấn đấu! VIP cường đẩy huy hiệu Thi đậu cảnh giáo lúc sau, Furuya ở cửa phát hiện một con thần bí rương da, rương da trung nhảy ra một cái tóc vàng mắt xanh ma pháp búp bê! Cảnh giáo năm người tổ từ đây bắt đầu gà bay chó sủa dưỡng oa hằng ngày. Linh hồn tiến búp bê trong thân thể nghệ nhân búp bê Sakurada Maki, ở dị thế giới cùng đại gia kết hạ thâm hậu hữu nghị, mà đương Sakurada Maki rốt cuộc trở lại nàng nguyên bản thế giới sau, lại phát hiện hai cái thế giới bắt đầu dung hợp, vốn nên có quang minh tương lai cảnh giáo năm người tổ, cũng hy sinh đến chỉ còn lại có một người…… Toàn văn giả thiết mới mẻ độc đáo, ngôn ngữ khôi hài, phong cách nhẹ nhàng. Lấy nghệ nhân búp bê ngoài ý muốn xuyên qua đến chính mình chế tác búp bê trung vì thiết nhập điểm triển khai cốt truyện, ở bảy năm trước thời gian tuyến trung hoà cảnh giáo tổ kết hạ thâm hậu hữu nghị; ở bảy năm sau thời gian tuyến, lại đem đối mặt bạn tốt hy sinh cùng cứu rỗi. Sakurada Maki mượn dùng chính mình kỹ năng cứu vớt bạn thân, cuối cùng trưởng thành vì một thế hệ búp bê đại sư, cũng thu hoạch một đoạn vượt qua thời không tình yêu.
búp bê tây dương