Bài Thơ Mùa Xuân Đã Về. Gửi tặng đến bạn đọc Bài Thơ Mùa Xuân Đã Về của tác giả Nguyễn Lãm Thắng. Mùa xuân đã về Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng. Mùa xuân đã về qua ngõ Xôn xao chim hót trong vườn Núi đồi ngàn hoa đua nở Sáng nay ngan ngát toả hương. Lửng lơ kìa đàn Chiều nay, mưa xuân lại về lất phất trên tóc, một mình trên con đường vắng thật khiến người ta nhớ đến những chuyện đã qua. Vẫn có những đôi trai gái nắm tay nhau hạnh phúc đi qua. Em Đã Yêu Anh. Tác giả: Võ Thiện Thanh. Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết; Mỹ Tâm. Đường về chiều nay lang thang. Mây trắng, mây trắng bay. Đường về chiều nay. Lang thang cơn gió cơn gió. Gió lay cành la đà cành la đà. Từng chiếc lá bay xa. Gió lay chiều la đà chiều la đà. Từng mái Máy bay chở Tổng thống Singapore Halimah Yacob và phu quân cùng đoàn đại biểu Singapore chiều nay (16/10) đã hạ cánh tại sân bay Quốc tế Nội Bài, Hà Nội, bắt đầu thăm cấp Nhà nước tới Việt Nam từ ngày 16-20/10. dlSydY. Xuân đã về, xuân đã về!Kìa bao ánh xuân về tràn lan mênh mông Trên cánh đồng, chim hót mừng,Đang thướt tha từng đàn tung bay vui say Xuân đã về, xuân đã về!Ngàn hoa hé môi cười vui đón gió mới Xuân đã về, xuân đã về!Ta hát vang lên câu ca mừng chào xuân ĐK Ngoài trời bao la xinh tươi bao cô gái đẹp cười trông xinh như hoa Lập lòe tà áo xanh xanh chen bông tím vàng đẹp hơn tiên nga Vài bầy em bé rúc rích, khúc khích tiếng cười rủ nhau vui ca Từng đàn chim non xinh xinh tung bay khắp trời cùng ríu rít ca Một bài ca đón chào mừng hòa theo tiếng pháo đì đùng Mừng xuân nay đã về rồi và đông đã vượt qua Ngập trời bao tiếng chào mừng, nàng xuân duyên dáng về rồi Về gieo bao thắm tươi vui lòng ta thấy yêu đời Xuân đã về, xuân đã về!Kìa bao ánh xuân về tràn lan mênh mông Xuân đã về, trên cánh đồng,Bao bác nông ngưng cày ruộng vui say xuân Xuân đã về, xuân đã về!Ngàn cô gái quê cười tươi đón gió mới Xuân đã về, xuân đã về!Ta hát vang chào mừng xuân sang, xuân sang... ĐK Ngoài trời bao la ......... => ... thấy yêu đời Xuân đã về, xuân đã về!Kìa bao ánh xuân về tràn lan mênh mông Xuân đã về, trên cánh đồng,Bao bác nông ngưng cày ruộng vui say xuân Xuân đã về, xuân đã về!Ngàn cô gái quê cười tươi đón gió mới Xuân đã về, xuân đã về!Ta hát vang chào mừng xuân sang, xuân sang... Tháng chạp, nghe đâu đây mùa Xuân đã len dần vào từng hơi thở, trên từng gương mặt người ở xứ tha phương. Về đây ngồi nghe khúc thanh tao giữa một ngày cuối năm chợt thương mình vương mắt cay khi chạm vào nỗi nhớ. Hẳn nhiên, cuộc đời đang chảy trong một vòng xoay giữa quá khứ và hiện tại, sống chậm để nâng niu từng hơi thở mỗi phút giây cũng là cách cảm ơn đấng sinh thành đã cho ta hình hài và có mặt trên cuộc thỏm trái tim, ngược về chiều Xuân quê trong mưa phùn răng rắc, trong khói lam chiều nhà ai đang hun lên len lỏi giữa những nếp nhà. Trong ký ức không bình yên của mẹ, mẹ thường bảo, đi đâu xa cũng phải nhớ chốn quay về, khi mệt mỏi, hãy nhắm mắt mà nghĩ về mùi hương khói bếp, nghĩ về những tiếng lanh canh quen thuộc của quê hương khi nếu mình chưa có dịp trở về. Tôi bước qua tuổi 20, 30 với những mùa Xuân trong chiều diệu vợi. Sẽ không từ tốn khi nói rằng trái tim con người, dù có sắt đá đến mấy, cũng khó có thể thôi cay cay đầu sống mũi khi nghĩ về nếp nhà. Mùa Xuân này, mẹ tôi lại đứng ở đầu hiên, nhìn khu vườn vừa mới bị những trận bão cuối tháng 10 tàn phá. Lộc non cũng về, hoa cỏ cũng xanh nhưng trên mảnh đất được ví là khúc ruột miền Trung ấy, cái kham, cái khó vẫn chưa bao giờ buông tay. Nhưng mầm sống vẫn mạnh mẽ trỗi dậy. Sẽ là màu áo mới của mùa Xuân, xua đi những nỗi niềm phiền muộn, sự trống vắng, để cho những mái nhà ấm áp tiếng cười, cho những môi người gắn kết yêu Xuân với tôi là giọt ký ức ngọt ngào với một nắm kẹo chanh mà bác tôi đã để dành từ chuyến về quê trong những ngày giáp Tết. Ký ức đó, những chiếc kẹo chanh đủ màu được gói trong những mảnh giấy ni-lông trong suốt be bé, xinh xinh. Tôi cứ đếm đi đếm lại để xem bác mình đã dành cho ai phần nhiều hơn tôi trong một đàn cháu đông hơn chục đứa. Rồi cũng reo mừng bởi mình luôn được nhận phần nhiều hơn, phần kẹo nhiều màu sắc nhất. Năm tôi 8 tuổi, đó là những năm đất nước bắt đầu đổi mới, bác tôi đi làm tận miền Nam, cứ giáp Tết độ ngày 26, 27 là nhảy xe đò về quê. Tụi cháu như tôi cứ hào hứng chờ bác về để được ăn kẹo chanh và được thỏa thích thổi bong bóng đủ màu để treo lên trang trí Tết. Tôi thường kỳ kèo với chị mình để đổi lấy bằng được tất cả những quả bong bóng màu đỏ, rồi kết chùm và treo ngay đầu cửa. Mùa Xuân của tôi, chùm ký ức đó, cứ thon thót trong tim khi chạm vào những ngày giáp Tết giữa cuồn cuộn dòng chảy mưu sinh, giữa những chiều phố phường người chen kín mà đôi chân lạc bước. Đi qua mùa kẹo chanh có nghĩa là tôi đã đi qua gấp đôi 12 mùa thương nhớ để còn có ký ức quay về tắm gội trên dòng sông của mẹ. Dòng sông của người con gái sông La, mảnh mai và duyên dáng trước mỗi độ xuân khi, lòng khóc khi nguyện ước thôi Xuân hãy còn đương chín để mẹ thêm chút thời gian thảnh thơi bên góc hiên Xuân như chiều nay diệu Xuân đã hình hài giọt nhớ thiên thanh thẳm xanh trong ánh mắt. Nhẹ bước chân quen và bạt ngàn con sóng non đang chảy tràn biển vắng. Có những khoảnh khắc cuộc đời nhẹ bẫng an nhiên trong mùa Xuân tuổi thanh xuân không gặp lại. Đó là bài tình ca thiết tha cuộc sống. Như giọt nhớ thiên thanh tôi đã và đang nắm giữ trong nơi này, tôi có giọt nhớ thiên thanh trước mùa Xuân phố biển tròng trành trong tơ mỏng. Có ký ức mới có tương lai và bầu trời ngoài kia vẫn nhuộm vàng sắc nắng. Bỗng dưng ngồi nhớ những miền thánh thiện giữa cuộc sống xô bồ. Bỗng nhiên ngồi chắt chiu những năm tháng cuộc đời trên mái tóc bạc màu của mẹ. Mẹ nói ai rồi cũng có một thanh xuân nhưng ai rồi cũng phải đi qua miền thương nhớ. Tuổi thanh xuân cũng như một mái tóc dài. Mái tóc sẽ thưa dần, bạc dần bởi thời gian là quy luật không dễ gì chối bỏ. Nhưng sống an nhiên sẽ gặp chính tuổi thanh xuân trong vô vàn gương mặt mới. Khi biển mãi rộng dài ôm trọn những thanh nay Xuân về ngang biển nhớ. Những hạt mưa Xuân rắc nhẹ lên mái tóc trước một bình minh đang chạm lên từng ngón tay thon. Biển đó, bao dung như lòng mẹ mỗi độ Xuân về, để mỗi sớm mai lại bồi đắp vạn ngàn hạt cát lên bãi bờ xa thẳm. Cát - là hạt nhớ kết tinh biển cả - đất liền. Như tình yêu vĩnh hằng của mẹ trong trái tim tôi, cứ đầy thêm trên từng giọt mùa Xuân ngọt trong, lắng gì giọt nhớ thiên thanh biến thành đôi cánh mỏng, đưa tôi về bên mẹ trước mùa lành. Chiều Xuân [Anh Thơ] ❤️️ Nội Dung, Nghệ Thuật, Phân Tích Bài Thơ ✅ Sưu Tầm Những Sơ Đồ Tư Duy, Hoàn Cảnh Sáng Tác, Dàn Ý, Bố Cục. Nội Dung Bài Thơ Chiều XuânVề Nhà Thơ Anh ThơVề Tác Phẩm Chiều XuânHoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Chiều XuânÝ Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Chiều XuânGiá Trị Bài Thơ Chiều XuânGiá trị nội dungGiá trị nghệ thuậtBố Cục Bài Thơ Chiều XuânDàn Ý Bài Thơ Chiều XuânSơ Đồ Tư Duy Bài Thơ Chiều Xuân5 Mẫu Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Hay Nhất Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Nổi Bật – Mẫu 1Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Hay Nhất – Mẫu 2Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Tiêu Biểu – Mẫu 3Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Đặc Sắc – Mẫu 4Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Chọn Lọc – Mẫu 5 Nếu như đa số những nhà thơ nói đến cái màu sắc yêu kiều tinh khôi của xuân vào buổi sáng bình mình xây xanh nắng dội thì Anh Thơ lại chọn riêng cho mình tả mùa xuân vào buổi chiều. Và bài thơ Chiều Xuân ra đời như thế. Cùng đọc Nội Dung Bài Thơ Chiều Xuân sau đây. Chiều xuânTác giả Anh Thơ Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi;Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặngBên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời. Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơMấy cánh bướm rập rờn trôi trước trâu bò thong thả cúi ăn mưa. Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặngLũ cò con chốc chốc vụt bay ra,Làm giật mình một cô nàng yếm cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa. Đừng vội bỏ lỡ phân tích 🔻 Tương Tư [Nguyễn Bính] 🔻 Sơ Đồ Tư Duy, Các Mẫu Phân Tích Hay Về Nhà Thơ Anh Thơ Ngay sau đây là những thông tin Về Nhà Thơ Anh Thơ. Cuộc đời Anh thơ 1921 – 2005, tên khai sinh là Vương Kiều Ân, bút hiệu Tuyết Anh, quê ở tỉnh Hải Dương, trong một gia đình viên chức nhỏ xuất thân nho học. Nhà thơ chưa học hết bậc tiểu học nhưng chịu khó đọc sách, ham văn chương Sống trong không khí gia đình buồn tẻ nặng nề nếp phong kiến, bà tìm đến thơ ca tự giải thoát và khẳng định mình như nhiều thanh niên thời đó. Tháng Tám 1945, bà hăng hái tham gia cách mạng kháng chiến và xây dựng đất nước bằng thơ ca, là Ủy viên Ban Chấp hành Hội nhà văn Việt Nam. Được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật 2007 Thơ thiên về tả cảnh bình dị quen thuộc của thôn quê với những nét vẽ chân thực, tinh tế, thấm đượm một chút tình quê đằm thắm pha chút bâng khuâng buồn cho Thơ mới. Trước cách mạng tháng Tám Răng đen tiểu thuyết, Bức tranh quê thơ Sau cách mạng tháng Tám Kể chuyện Vũ Lăng, Theo cánh chim câu, Đảo ngọc, Hoa dứa trắng, Quê chồng. Đừng vội bỏ lỡ phân tích tác phẩm ✨ Nhớ Đồng [Tố Hữu] ✨ Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật Về Tác Phẩm Chiều Xuân Về Tác Phẩm Chiều Xuân, bài thơ này in trong tập “Bức tranh quê” của nữ sĩ Anh Thơ. “Chiều xuân” được viết theo thể thơ 8 tiếng, gồm có 12 câu thơ, chia đều thành ba khổ thơ. Chiều xuân là bức tranh quê đẹp trong tình quê đằm thắm, dịu dàng. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí người đọc để lại ấn tượng khó phai. Với bài thơ này, Anh Thơ đã rất thành công trong việc khắc họa bức tranh làng quê Việt Nam. Phải nói rằng, để viết được những câu thơ như bức tranh vẽ như thế này, nhà thơ phải là người có tấm lòng yêu quê hương tha thiết. Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Chiều Xuân Bật mí cho bạn đọc Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Chiều Xuân. Chiều xuân là bài thơ được in trong tập Bức tranh quê xuất bản năm 1941 là bài thơ tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Anh Thơ. Nhà thơ đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi mát, thơ mộng và khung cảnh làng quê tĩnh lặng, Mùa xuân là mùa của cây cối sinh sôi nảy nở, đây cũng là mùa của biết bao nhiêu thế hệ thi sĩ đắm chìm vào những bài thơ miêu tả xuân. Nếu như đa số những nhà thơ nói đến cái màu sắc yêu kiều tinh khôi của xuân vào buổi sáng bình mình xây xanh nắng dội thì Anh Thơ lại chọn riêng cho mình tả mùa xuân vào buổi chiều. Xem ngay về tác phẩm ❤️️ Lai Tân [Hồ Chí Minh] ❤️️ Nội Dung Tác Phẩm, Nghệ Thuật Ý Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Chiều Xuân Tìm hiểu Ý Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Chiều Xuân ngay sau đây. Với nhan đề “Chiều xuân”, nữ thi sĩ Anh Thơ hấn mạnh vẻ đẹp xuân trong buổi chiều thơ mộng, đơn sơ của làng quê Bắc Bộ. Người đọc cảm thấy cô gái Kinh Bắc đang đứng bâng khuâng ngắm nhìn cảnh bến đò, dải đường đê và cảnh đồng lúa quê nhà một buổi chiều xuân mưa bụi. Giá Trị Bài Thơ Chiều Xuân Tham khảo ngay các Giá Trị Bài Thơ Chiều Xuân. Giá trị nội dung Vẻ đẹp chiều xuân bình dị, đơn sơ mộc mạc của làng quê Bắc Bộ. Tình yêu làng quê, đất nước sâu sắc và thiết tha. Giá trị nghệ thuật Từ ngữ giàu sắc thái biểu cảm, sử dụng nhiều từ láy. Thủ pháp lấy cái động để nói cái tĩnh. Xem nội dung tác phẩm 🌱 Từ Ấy [Tố Hữu]🌱 Mẫu Phân Tích, Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật Bố Cục Bài Thơ Chiều Xuân Bố Cục Bài Thơ Chiều Xuân gồm có 3 phần chính như sau Khổ 1 Bức tranh chiều xuân trên bên vắng. Khổ 2 Bức tranh chiều xuân trên đường đê. Khổ 3 Bức tranh chiều xuân trên cánh đồng. Dàn Ý Bài Thơ Chiều Xuân Chia sẻ bạn đọc Dàn Ý Bài Thơ Chiều Xuân. I. Mở bài Bài thơ “Chiều xuân” trích trong tập thơ “Bức tranh quê” là một thi phẩm đầy yên bình và dịu ngọt vị xuân quê nhà. II. Thân bài Làn mưa bụi bay bay “êm êm” trong cơn gió nhẹ. Con đò dường như cũng mệt mỏi, đành cho phép bản thân “biếng lười” đôi chút, thả mình dưới dòng nước mênh mang, mặc kệ sông kia có bồng bềnh sóng nhỏ. Quán tranh những ngày sớm mai vốn đông vui thì khi ngày gần tàn lại đầy im ắng, lặng lẽ, cô đơn. Cánh hoa xoan tím rụng “tơi bời” theo làn gió xuân nhẹ nhàng, sắc tím nhạt màu của cánh hoa càng làm tăng thêm vẻ hoang hoải nơi cảnh vật. Triền đê xanh biếc cỏ non cùng đàn sáo mổ vu vơ gợi khung cảnh đầy thanh bình, êm ái Những cánh cò trắng trốn mình nơi những vạt lúa xanh, “chốc chốc” bay ra tận hưởng khí trời xuân tuyệt diệu. Hình ảnh cô nàng yếm thắm cần mẫn với công việc đầy đẹp đẽ, nên thơ. III. Kết bài Chiều xuân” của Anh Thơ – một bản nhạc đầy thương yêu và tự hào dành cho quê hương mà thi sĩ gửi đến cho chúng ta, bồi đắp và nuôi dưỡng trong tâm hồn mỗi người những tình cảm đẹp đẽ cho cảnh vật bình dị của làng quê Việt. Nhất định đừng bỏ qua 🌷Chiều Tối [Hồ Chí Minh] 🌷 đầy đủ nhất Sơ Đồ Tư Duy Bài Thơ Chiều Xuân Xem thêm các mẫu Sơ Đồ Tư Duy Bài Thơ Chiều Xuân. Sơ Đồ Tư Duy Bài Thơ Chiều Xuân Dễ Hiểu Nhất Sơ Đồ Tư Duy Bài Thơ Chiều Xuân Đầy Đủ Xem thêm về phân tích 🌿Đây Thôn Vĩ Dạ🌿 Nội Dung Bài Thơ, Nghệ Thuật 5 Mẫu Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Hay Nhất Nhất định đừng bỏ qua 5 Mẫu Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Hay Nhất sau đây. Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Nổi Bật – Mẫu 1 Nhắc đến nhà thơ Anh Thơ người độc giả lại nhớ về hình ảnh một nữ thi sĩ tiêu biểu của phong trào thơ Việt Nam hiện đại. Tuổi thơ êm đềm đã từng gắn liền với đồng ruộng cánh cò quê hương sớm chiều mưa hay nắng, chính điều này là nền tảng khơi nguồn cho dòng suối cảm xúc thơ trong bà với phong cách thơ bình dị mà sâu sắc qua từng câu chữ, qua bao hình ảnh của cảnh sắc nông thôn quê hương nhẹ nhàng được gợi tả một cách khéo léo. Càng ấn tượng hơn khi bà đến với thơ ca như con đường giải thoát khỏi cuộc đời tù túng, buồn tẻ và tự khẳng định giá trị người phụ nữ trong xã hội đương thời. Tập thơ “bức tranh quê” đầu tiên ra đời chan chứa những gì mộc mạc và dung dị, đặc biệt qua bài thơ “chiều xuân”, một bức tranh về cảnh mây trời tắt nắng trong sắc xuân tươi đẹp. Những cơn mưa xuân đặc trưng nơi miền Bắc là những cơn mưa bụi li ti rơi nhẹ tắm mát cho chồi non ngọn cỏ thêm xanh tươi, mưa xuất hiện trong dòng thơ đầu tiên rất đỗi lặng lẽ trên bến đò vắng, cảnh vật thoáng buồn và chút tĩnh lặng, thêm cái lạnh của tâm hồn bằng sự trống trải “Mưa bụi êm êm trên bến vắng,Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi” Từng giọt mưa mãi rơi hững hờ và “êm êm” trước mắt nhà thơ. Từ láy gợi tả hình ảnh những giọt mưa rơi nhẹ điểm xuyết cho khung cảnh, không ồn ào vồn vã hay nặng hạt mà có chút gì như chầm chậm theo từng khoảnh khắc thời gian. Bến sông thì thưa khách đi đò chiều, vắng mênh mông, không gian rộng hơn và sự trống trải lan tỏa vào tâm hồn. Con đò nhỏ sau một ngày làm việc chở khách ngược xuôi trên dòng sông quê hương bây giờ nằm đây và lắng vào phút giây nghỉ ngơi, mạn đò lung lay theo sóng nhỏ, vô tình trôi bềnh bồng theo nước sông. Như thế đấy ta có cảm giác nhịp mưa rơi nhịp sóng vỗ nhẹ nhịp đò trôi hòa theo nhau tạo nên bức tranh giản dị nhưng sâu lắng bao cảm xúc. Ánh mắt nhà thơ chuyển hướng và cũng bắt gặp sự yên tĩnh đang bao trùm “Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặngBên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời” Quán tranh được nhà thơ nhân hóa qua động từ “đứng”. Không chỉ là “đứng” mà là “đứng im lìm” và “trong vắng lặng”, từ láy nối tiếp động từ như nhân thêm sự trống vắng không chỉ riêng bến sông gây hiệu ứng mạnh trong khổ quán tranh này là trung tâm của hoang vắng và xơ xác khi ngày sắp kết thúc. Hoa tím rụng “tơi bời” vào những phút cuối của ngày dài. Dường như không chỉ con người mệt mỏi mà vạn vật cũng rã rời, trút bỏ tàn dư cuối gian thì cứ mỗi phút trôi qua mang theo sự rộn ràng hối hả của ban ngày và thay thế là chiếc áo khá buồn tẻ vì cô đơn và vắng lặng khắp thơ thứ hai hiện lên bằng những hình ảnh được thu gọn vào tầm mắt nhà thơ “Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ” Đường đê rộng đôi bờ chạy dài và mơn mởn bao ngọn cỏ xanh tươi, màu sắc của câu thơ chính là màu “biếc” của cỏ. Ngòi bút nhà thơ tạo những nét chấm phá màu sắc khá đẹp, cảnh thoáng buồn của khổ một bây giờ như được dung hòa lại bằng chính màu sắc của sự sống dù chỉ là ngọn cỏ. Đến đây không gian bớt đi màu tàn phai nhường chỗ cho màu biếc rạng rỡ, cái tĩnh lặng cũng tan dần theo tiếng vỗ cánh của đàn chim sáo đen đang sà xuống. Chúng vô tư như những đứa trẻ nghịch trên đồng qua cách miêu tả tinh tế “mổ vu vơ”. Không phải “mổ vu vơ” mà thực ra chúng đang mổ những con mồi bé nhỏ nhưng trong mắt nhà thơ hình ảnh đó khá là dễ thương và mang cảm giác thanh bình hạnh phúc vì cuộc sống tự do và khoáng đạt. Không dừng lại bấy nhiêu đó, hình ảnh tiếp theo mang lại cho độc giả cái nhìn hơi ngỡ ngàng vì những điều bình dị mà không bao nhiêu người cảm nhận được “Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa” Gió lướt qua thổi mát khung cảnh và không ít lần làm nghiêng nghiêng cánh bướm, khả năng dùng từ láy khá là phong phú “rập rờn”, nhà thơ miêu tả cái cách chú bướm nhỏ muốn bay nhưng không sao vượt qua sức ép của cơn gió nên đôi cánh kia cứ mãi chao đi chao lại theo làn gió thổi. Động từ “trôi” càng tô đậm thêm hình ảnh cánh bướm nhỏ bị cơn gió kia hững hờ mang đi. Từng đợt gió đến rồi đi và tiếp tục thổi cho cánh bướm mãi “rập rờn” chao nghiêng. Thấp hơn cánh bướm là những chú trâu bò đang từ tốn nhai cỏ non một cách “thong thả”, chậm rãi như tận hưởng hạnh phúc. Mưa vẫn còn rơi và vương hạt mưa lên ngọn cỏ cho ta cảm giác trâu bò đang thưởng thức chính “mưa”. Nhịp thơ không nhanh mà theo nhịp hoạt động của muôn vật. Đây là khoảng thời gian mọi thứ trở nên lắng đọng và chầm chậm trôi xua đi mỏi mệt dần tan biến. Đến khổ thơ cuối cùng của bài thơ, không gian mở rộng khắp phía và làm hoàn chỉnh bức tranh “chiều xuân” thơ mộng của thi sĩ Anh thơ “Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,Làm giật mình một cô nàng yếm thắmCúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.” Quê hương tươi đẹp bởi những cánh đồng xanh rì ngọn lúa rung rinh xào xạc theo đợt gió thổi về, còn thấm đẫm những giọt mưa bụi lất phất. Lũ cò con lông trắng là hình ảnh gắn liền với ruộng đồng, với bầu trời thôn quê, với cơn gió mát chiều về, nghịch ngợm bay ra vội vàng hối hả làm xao động cả góc trời, chúng tung cánh tự do phiêu lãng và vô tình làm giật mình một cô gái nông thôn đang cần mẫn làm việc bởi âm thanh bay lên của những đôi cánh. Cô gái trong câu thơ vẫn chăm chỉ làm nốt những công việc cuối cùng của ngày sắp tàn và cũng là những gì hiện lên trước mắt nhà thơ sau chót. Khung cảnh thanh bình tràn đầy sức sống, hoạt động của muôn vật đã xây dựng nên nhịp sống vui tươi nơi đây dù thời gian trôi gần hết ngày. Nghệ thuật sử dụng từ ngữ, khéo léo dùng ngòi bút của mình vẽ nên những hình ảnh bình dị nhưng thật ấm áp và chan chứa vẻ đẹp cuộc sống, bên cạnh đó theo dòng thơ mạch cảm xúc của người đọc được dâng lên và nhờ đó ta cảm nhận sâu nhất tình cảm cảm xúc của nhà thơ, đây chính là thành công khẳng định giá trị của bài thơ. Đôi lúc nhịp thơ chầm chậm nhẹ nhàng sâu lắng đôi lúc lại mang đến cảm giác rộn ràng và vui vẻ, cả bài thơ như bài nhạc muôn giai điệu phong phú làm rung động trái tim suy nghĩ của người đọc bài thơ. Tấm lòng yêu thơ ca và yêu những gì thân thuộc giản dị của quê hương cùng tài năng là yếu tố quan trọng góp phần tạo nên thành công của bài thơ “Chiều xuân”. Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Hay Nhất – Mẫu 2 Mùa xuân là mùa của cây cối sinh sôi nảy nở, mùa xuân cũng là mùa của biết bao nhiêu thế hệ thi sĩ đắm chìm vào những bài thơ miêu tả xuân. Nếu như đa số những nhà thơ nói đến cái màu sắc yêu kiều tinh khôi của xuân vào buổi sáng bình minh cây xanh nắng dội thì Anh Thơ lại chọn riêng cho mình tả mùa xuân vào buổi chiều. Và bài thơ Chiều Xuân ra đời như thế, qua đây ta thấy được thêm những nét đẹp của mùa xuân vào buổi chiều – vẻ đẹp êm đềm trên những cánh đồng quê hương dịu ngọt. Nhà thơ vẽ lên một bức tranh mùa xuân vào buổi chiều , bức tranh ấy cũng bắt đầu bằng hình ảnh của mưa xuân êm đềm “Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặngBên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời” Không gian mở ra trên bến đò xưa cũ và bức tranh mùa xuân hiên lên có sự có cả âm thanh, màu sắc, hình ảnh. Tứ thơ mùa xuân lan tỏa trong từng hình ảnh từng chi tiết, từng lời thơ. Đó là những hình ảnh đặc trưng của mùa xuân xứ Bắc mưa bụi êm đềm, chùm hoa xoan tím rụng trên quán nhỏ hình ảnh cơn mưa bụi gợi lên sự êm đềm phảng phất của những hạt mưa xuân nhỏ nhẹ êm êm. Chiều xuân cũng vắng như những buổi chiều, con đò được nhân hóa như biết lười biếng để mặc cho nước trôi lững lờ cong mình thì nằm im lìm trên bến vắng đó. Trước mắt ta là một cảnh tượng hữu tình sông nước bến vắng với con đò. Anh Thơ không phải tìm đâu xa mà những hình ảnh bình thường nhưng lại nên thơ ấy đã như phô trước mắt chỉ cần một tâm hồn biết cảm nhận là toát lên những lời thơ tuyệt vời. Quán nước cũng im lìm trong sự vắng lặng ấy, chòm xoan hoa tím rụng tơi bời. Mùa chiều vốn tàn tạ nhưng mùa xuân thì nảy nở sinh sôi. Vậy Anh Thơ đã cho ta biết thêm một vẻ đẹp nhẹ nhàng lững lờ của mùa xuân nữa. Mọi thứ đều hoạt động một cách nhẹ nhàng phảng phất buồn trong sự vắng lặng của con người. Sang khổ thơ thứ hai lại là một phiên cảnh khác, không phải là cảnh bến vắng con đò lười nữa mà là cảnh mùa xuân trên những triền đê “Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơMấy cánh bướm rập rờn trôi trước trâu bò thong thả cúi ăn mưa” Màu sắc của cỏ cũng trở nên thật dịu nhẹ làm sao, sắc cỏ dịu dàng biếc cỏ. Sắc màu ấy không rực rỡ không chói chang không nổi sóng như bài xuân chín của Hàn Mạc Tử, cũng không bàn bạc thời gian như trong thơ Quách Tấn, mà sắc màu ấy là gam màu của cuộc sống được khúc xạ qua một tâm trạng ngẩn ngơ một chút buồn vu vơ của thi sĩ. Những con sáo đen sà xuống mổ vu vơ, mấy cánh bướm thì chập chờn trong gió, những đàn trâu thong thả ăn những búi cỏ ướt đẫm mưa xuân. Ở đây ta cảm thấy được nghệ thuật ngôn từ của nhà thơ quả thật rất hay. Những con số như “đàn”, “mấy”, “những” thể hiện sự nhiều, sự đầy đủ nhưng cũng không quá đông của những con vật làm đẹp cho bức tranh chiều mùa xuân ấy. Và đặc biệt là hình ảnh cánh bướm thì trôi trước gió, đàn trâu thì ăn mưa. Người ta chỉ hay nói rằng trôi theo nước, ăn cỏ hay uống mưa chứ không ai nói như thi sĩ cả. Những cái vô lý ấy lại trở thành cái có lý thành những hình ảnh nghệ thuật vô cùng đẹp. Nó nhằm thể hiện lên sự dập dìu của thiên nhiên cảnh vật, cánh bướm mỏng manh bay trong gió tựa như đang trôi theo những làn gió nhẹ nhàng ấy. Đàn trâu gặm những búi cỏ ướt đẫm những hạt mưa xuân như đang ăn mưa vậy. Chia tay cảnh chiều xuân trên triền đê bãi cỏ chúng ta đến với cảnh xuân trên trong ruộng lúa nước thân quen “Trong đồng hoa lúa xanh dờn và ướt lặng,Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,Làm giật mình một cô nàng yếm cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa” Cơn mưa xuân êm êm kia cũng làm cho những cây lúa trên đồng ướt lặng. Cái chữ lặng kia làm cho chúng ta thấy được sự lặng lẽ êm đềm của cảnh vật xuân nơi làng quê. Cánh đồng không thiếu đi hình ảnh những con cò chân đứng chân co rồi lại chốc chốc bay vút lên bầu trời kia. Cánh cò cứ bay lả rập rờn như thế. Cái hành động chốc chốc bay ra ấy khiến cho những cô gái yếm thắm giật mình. Cái giật mình ấy thật đáng yêu làm sao. Hình ảnh những người con gái xưa duyên dáng với chiếc yếm trên thân mình gợi cho ta bao niềm liên tưởng về những con người ngày xưa. Đặc biệt câu thơ cuối với bốn từ liền nhau đều mang âm đầu là “c” “cúi cuốc cào cỏ” thể hiện sự nhịp nhàng trùng điệp. Những cô gái yếm thắm ấy không chỉ duyên dáng trong trang phục của người xưa mà còn đẹp với cái nết na chăm chỉ vun vén cho những cây lúa tốt tươi, cuốc những cây cỏ đang ra hoa kia đi. Như vậy có thể nói ba cảnh ấy hợp lại thành một bức tranh chiều xuân với nét đẹp vẫn sinh sôi nảy nở nhưng lại êm đềm vắng vẻ và thoáng chút buồn vu vơ của người thi sĩ. Có thể nói ta cảm nhận được sau bức tranh ấy là một tâm hồn thuần phát trong sáng của nhà thơ. Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Tiêu Biểu – Mẫu 3 Chiều xuân in trong tập Bức tranh quê xuất bản năm 1941 là bài thơ tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Anh Thơ. Bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi mát, thơ mộng và khung cảnh làng quê tĩnh lặng, thanh bình khiến cho con người thêm gắn bó với quê hương. Buổi chiều thường là khoảnh khắc dễ làm nảy sinh cảm xúc và thi hứng của thi nhân. Nhà thơ đã quan sát và lựa chọn những hình ảnh, chi tiết đặc trưng của cảnh vật để phác họa nên ba bức tranh chiều xuân êm ả, thanh bình. Bức tranh thứ nhất tả cảnh một chiều mưa bụi với hình ảnh bến sông vắng khách, con đò nằm gần như bất động, quán tranh xơ xác bên chòm xoan rụng đầy hoa tím Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôiQuán tranh đứng im lìm trong vắng lặngBên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời. Nữ sĩ quan sát, thưởng thức bằng cái nhìn tâm tưởng nên đã cảm nhận được cái hồn của cảnh vật thân quen. Trong chiều mưa lạnh, quang cảnh bến sông ven làng càng tiêu điều, vắng vẻ. Một bức tranh dường như thiếu sắc màu và ánh sáng. Trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối của không gian vẫn có sự hoạt động của cảnh vật, dù là nhẹ đến mức như có như không Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng. Con đò thường ngày tất bật chở khách sang sông, giờ đây dường như mệt mỏi, biếng lười nằm mặc nước sông trôi. Còn quán tranh cũng như thu mình lại, đứng im lìm trong vắng lặng bởi không còn khách vào ra với tiếng cười, tiếng nói rộn ràng. Chòm xoan hoa tím rụng tơi bời trước ngọn gió xuân còn vương hơi lạnh của buổi tàn đông. Tất cả đều như ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín khó nói thành lời. Bức tranh thứ hai Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa. Hình ảnh con đường trong buổi chiều xuân thật thân thương và bình yên. So với cảnh bến vắng đìu hiu ở trên thì cảnh đường đê vui hơn và nhiều sức sống hơn. Màu xanh biếc của cỏ non mơn mởn trải dài hút tầm mắt khiến nhà thơ có một liên tưởng bất ngờ và thú vị Đàn trâu bò đang ung dung gặm cỏ mà như đang thong thả cúi ăn mưa, một cảm giác vừa ảo vừa lạ. Thế nhưng bức tranh quê dù đẹp đẽ, thanh bình đến đâu chăng nữa cũng sẽ trống trải nếu thiếu hình ảnh con người. Con người xuất hiện làm cho bức tranh thiên nhiên trở thành bức tranh sinh hoạt Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,Lũ cò con chốc chốc vụt bay giật mình một cô nàng yếm thắm,Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa. Khung cảnh thực mà giống như trong một giấc mơ. Giữa cánh đồng lúa xanh rờn nổi bật lên hình ảnh một cô nàng yếm thắm tràn đầy sức sống của tuổi xuân. Hình ảnh đáng yêu ấy thể hiện chất trữ tình lãng mạn đậm đà trong tâm hồn nữ thi sĩ nổi tiếng của phong trào Thơ mới. Tiếng động bất ngờ của Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra khiến cô gái giật mình ngơ ngác là một điểm nhấn nghệ thuật. Hình ảnh cô thôn nữ với cái dáng cắm cúi, chuyên cần làm việc giữa khung cảnh chiều xuân êm đềm như thế quả đã làm xúc động lòng người, vẻ đẹp của cô thôn nữ bên cạnh vẻ đẹp của thiên nhiên khiến cho cảnh sắc bình thường, thân quen bỗng trở nên đẹp đẽ lạ thường. Thủ pháp lấy động tả tĩnh đã làm nổi bật vẻ thanh bình, vắng lặng của chiều xuân chốn đồng quê. Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Đặc Sắc – Mẫu 4 Anh Thơ là nữ thi sĩ tiêu biểu của thơ Việt Nam hiện đại. Bà có sở trường viết về cảnh sắc nông thôn, gợi được không khí và nhịp điệu sống ở miền Bắc. Ham văn chương, chịu khó đọc sách, Anh Thơ tìm đến văn chương như một cách tự giải thoát và khẳng định mình. Năm 1937 mười sáu tuổi bà đã có thơ đăng báo. Nguyễn Bính viết về nét “chân quê”, thì Anh Thơ lại thiên về “cảnh quê” thân thuộc pha chút tâm sự bâng khuâng, u buồn của cái tôi thơ mới. Bài thơ Chiều xuân là một bài thơ tả cảnh, giọng điệu thơ rất dịu dàng, ngôn ngữ thơ giản dị, trong sáng. Bài thơ Chiều xuân được rút từ Bức tranh quê, tập thơ đầu tay của Anh Thơ gồm 41 bài viết về cảnh nông thôn bình dị, quen thuộc. Một số bài trong tập thơ làm xúc động lòng người đọc bởi những nét vẽ chân thực, tinh tế, thấm đượm tình quê đằm thắm và có chút tâm sự bâng khuâng, u buồn của “cái tôi” thơ mới. Bài thơ với ba khổ thơ như vẽ nên ba bức tranh về chiều xuân yên ả, thanh bình. Những bức tranh nhỏ ghép lại thành một bức họa lớn về bức tranh thiên nhiên nơi đồng quê miền Bắc nước ta. Khổ thơ thứ nhất tương ứng với bức tranh thứ nhất, tả cảnh một chiều mưa bụi với những hình ảnh thân thuộc, “bến sông vắng khách”, “quán tranh” và “chòm xoan đầy hoa tím” “Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặngBên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời” Nhà thơ đã dùng cả tâm hồn nhạy cảm của mình để cảm nhận cảnh vật, trong một buổi chiều mưa lạnh nên cảnh vật trở nên tiêu điều, vắng vẻ và có phần xơ xác. Bao trùm cả bức tranh là một vẻ tĩnh lặng gần như là hoàn toàn, nhưng vẫn có sự hoạt động của cảnh vật dù chỉ là sự hoạt động rất nhẹ “mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng”, các cảnh vật còn lại dường như chỉ lặng im, con đò thì “nằm mặc nước sông trôi”, còn quán tranh thì “đứng im lìm”. Con đò hàng ngày tất bật chở khách thì hôm nay trở nên “biếng lười”, như tỏ vẻ mệt mỏi. Quán tranh trong buổi chiều mưa bụi cũng trở nên vắng lạnh vì thiếu đi sự nhộn nhịp tấp nập tiếng cười, tiếng trò chuyện của khách. Nhưng cơn mưa dù nhỏ, nhẹ nhưng khi kèm theo những cơn gió gió còn vướng hơi lạnh của những ngày cuối mùa đông cũng đủ sức làm cho những chòm hoa xoan tím rụng “tơi bời”. Nhưng có lẽ chính sự tĩnh lặng này đã làm cho bức tranh buổi chiều xuân có chiều sâu của nó, tất cả cảnh vật đều như ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín. Tiếp đến là khổ thơ thứ hai với bức tranh thứ hai, nếu như ở bức tranh thứ nhất là bức tranh về cảnh vật tĩnh lặng thì ở bức tranh thứ hai dường như đã có sự sống, hoạt động của các loài động vật “Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa” Con đê ven làng là hình ảnh thân thuộc mà có lẽ ở vùng quê nào cũng có, mùa xuân là mùa của hoa lá, cỏ cây bắt đầu sinh sôi nảy nở, chính vì vậy mà con đường ven đê cỏ non tràn biếc cỏ, câu thơ thể hiện sự tươi mát, xanh non của cảnh vật tràn ngập sức sống của mùa xuân, hai từ cỏ như mở ra trước mắt ta một không gian ngập tràn màu xanh làm tâm hồn ta mênh mang, rộng mở. Trên cái nền xanh tươi ấy là hình ảnh “đàn sáo đen”, là “mấy cánh bướm” và “những trâu bò”, tất cả như một sự điểm xuyết làm cho bức tranh thiên nhiên trở nên sinh động hơn. Trong bức tranh này các hoạt động cũng trở nên rộn ràng, tấp nập hơn chứ không nhỏ, nhẹ như bức tranh thứ nhất nữa, đàn sáo đen sà xuống mặt đất mổ nhưng chỉ là mổ vu vơ, trước cơn gió xuân ta cảm giác như những cánh bướm không bay mà là đang “trôi’ theo làn gió, đặc biệt là hình ảnh trâu bò “cúi ăn mưa”, tại sao không phải là ăn cỏ mà lại là “ăn mưa”. “Trong đồng hoa lúa xanh rờn và ướt lặng,Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,Làm giật mình một cô nàng yếm cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa” So với cảnh đầu bài thơ, ở đây không gian đã hoạt động hơn, đã có con người làm lụng và cảm xúc, ruộng lúa sắp ra hoa thay vì hoa xoan rụng, cảnh sắc bớt vắng vẻ, bài thơ có được cái ấm áp của đời thường. Màu đỏ của chiếc yếm thắm được đặt trong một khuôn tranh có màu xanh của lúa, màu trắng của cò trở nên đối chọi mà vẫn hết sức hòa hợp. Bức tranh chiều xuân trên cánh đồng lúa vì vậy mà trở nên tươi sáng hơn, giàu sức sống hơn, ấm áp hơn. Xua tan đi tất cả những giá lạnh, buồn bã, quạnh hiu của buổi chiều xuân ở những khổ thơ trên. Chiều xuân của Anh Thơ là một bản nhạc đầy thương yêu và tự hào dành cho quê hương mà thi sĩ gửi đến cho chúng ta, bồi đắp và nuôi dưỡng trong tâm hồn mỗi người những tình cảm đẹp đẽ cho cảnh vật bình dị của làng quê Việt. Phân Tích Bài Thơ Chiều Xuân Chọn Lọc – Mẫu 5 Bút danh Anh Thơ xuất hiện trong phong trào Thơ mới với những bài thơ viết về đề tài nông thôn tràn ngập những hình ảnh gần gũi, quen thuộc, gợi nhớ những ki niệm êm đềm về làng mạc, quê hương trong tâm thức của mỗi con người. Thơ của bà mỗi bài là một bức tranh thiên nhiên tươi mát, hài hoà, gợi nên không khí và nhịp sống êm đềm ở miền quê Bắc Bộ. Nữ sĩ Anh Thơ được Nhà nước tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật năm 2007. Tháng 8 năm 1945 Anh Thơ hăng hái tham gia cách mạng, nhiệt tình phục vụ kháng chiến và xây dựng đất nước bằng sáng tác thơ ca bà từng là ủy viên ban chấp hành hội nhà văn Việt Nam, bà đã để lại nhiều tập thơ có ý nghĩa tinh thần và nghệ thuật sâu sắc. Trong đó có bài “chiều xuân” Anh Thơ đã miêu tả một bức tranh quê chiều xuân thanh bình, đồng thời thể hiện lòng yêu quê hương, đất nước thiết tha của mình. Anh thơ đã chọn thể thơ 8 chữ, gieo vần giãn cách, mỗi khổ có 4 câu là một bức tranh quê êm đềm, thư thái như tâm hồn người phụ nữ “Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặngBên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời” Nhịp thơ 3/5 chậm rãi, khoan thai với những hình ảnh quen thuộc trong ca dao và thơ ca cổ điển Việt Nam vẫn là bến nước, con sông, con đò, quán nước nhưng có lẽ không phải bên sông có đông người lên xuống mà là một bến vắng, con đò cũng không phải là con đò nối nhịp cầu hai cảnh mà là con đò biếng lười, hờ hững để mặt dòng sông trôi xuôi và quán tranh im lìm, vắng lặng trong một chiều mưa xuân. Tất cả cảnh vật như rơi vào tình trạng im ắng tuyệt đối, tất cả như đang mong mỏi một cái gì đó đến từ nơi xa thẳm. Nếu như không có sự chuyển động của nước sông trôi và “chòm xoan hoa tím rụng tơi bời” thì người đọc tưởng như mình đang đối diện với bức tranh xuân tĩnh vật, bức tranh xuân tuyệt đẹp, thật êm ả nhưng cũng thật buồn, chất chứa tâm trạng buồn não nề của chủ thể tôi đang cô đơn, khao khát đợi chờ, hỏi thăm. Khổ thơ như chứa đựng được nỗi niềm của thi nhân. “Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa” Hình ảnh đường đê trong buổi chiều xuân qua cảm nhận của nữ sĩ thật thân thương và bình yên. So với cảnh bến vắng đìu hiu ở trên thì cảnh đường đê vui hơn và nhiều sức sống hơn. Màu xanh biếc của cỏ non mơn mởn trải dài hút tầm mắt khiến nhà thơ có một liên tưởng bất ngờ và thú vị Đàn trâu bò đang ung dung gặm cỏ mà như đang thong thả cúi ăn mưa. Đó là một ảo giác nghệ thuật nảy sinh từ thực tế, qua lăng kính lãng mạn của nhà thơ. Trên cái phông nền xanh mát mắt và mát cả hồn người ấy điểm xuyết vài nét chấm phá của Đàn sáo đen và Mấy cánh bướm rập rờn. Đoạn thơ có nhiều nét tươi mát và thơ mộng, chứng tỏ tác giả có tài quan sát và có sự rung động tinh tế nên nhận thấy cảnh vừa thực lại vừa ảo, vừa quen, vừa lạ. Cảnh vật có động nhưng thật nhẹ nhàng vì đàn sáo đen sà xuống nhưng chỉ mổ một cách vu vơ, vài ba cánh bướm thì lại không bay mà để mặc trôi trước gió, mấy chú trâu bò kia lại cúi thong thả ăn mưa, cách miêu tả của Anh Thơ đã làm cho vật đã tĩnh nay càng thêm tĩnh, càng trở nên mơ hồ, huyền hoặc hơn. Tác giả lại đi vào chỉ tiết hơn ở cánh trong đồng, được Anh Thơ thể hiện trong khổ 3 của bài thơ “Trong đồng hoa lúa xanh rờn và ướt lặng,Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,Làm giật mình một cô nàng yếm cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa” Thi nhân tiếp tục khắc họa thêm hình ảnh chiều xuân với “đồng hoa lúa xanh rờn và ướt lặng” , có những chú cò con thỉnh thoảng lại tung vụt bay lên giữa mảnh ruộng sắp ra hoa, trên khung cảnh chiều xuân ấy lại có sự xuất hiện thêm bóng dáng của thiếu nữ đang cúi cuốc cào, tưởng chừng như cô gái đang chăm chỉ với công việc. Ba bức tranh vẽ ba khung cảnh khác nhau nhưng trong cùng một thời điểm. Nữ sĩ Anh Thơ tìm cảm hứng từ những khung cảnh binh dị, quen thuộc xung quanh và tỏ ra có thế mạnh ở lối miêu tả tỉ mỉ, chi tiết, thâu tóm được cái hồn của cảnh vật thiên nhiên. Mặc khác, Anh Thơ còn đóng góp cho Thơ mới ở cách dùng từ độc đáo, mới lạ chưa từng có trong thi ca. Đó là những cụm từ mưa đổ bụi, đò biếng lười; rụng tơi bời, mổ vu vơ; Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa… Những nét độc đáo, mới lạ ấy được thể hiện qua sự duyên dáng, mềm mại của các câu thơ càng làm nổi bật phong cách lãng mạn của tác giả. Bức tranh tổng thể về buổi chiều xuân yên ả, thanh bình vừa hoà hợp với tâm hồn nữ sĩ vừa gợi nên tình cảm làng mạc, quê hương sâu sắc trong lòng mỗi con người. Trần Doãn Nho/Người Việt KENNEDALE, Texas NV – Đã Xuân, thì phải có nhạc Xuân. Đã nhạc Xuân thì không thể thiếu “Ly Rượu Mừng,” “Câu Chuyện Đầu Năm,” “Đón Xuân,” “Đồn Vắng Chiều Xuân,” “Xuân Và Tuổi Trẻ,” “Phiên Gác Đêm Xuân,” “Cánh Thiệp Đầu Xuân,” “Nhớ Một Chiều Xuân,” “Xuân Này Con Không Về”… Cái Tết thực sự là Tết tuổi thơ. Hình minh họa Gerard Burkhart/AFP via Getty Images Trong số những bản nhạc Xuân truyền thống ấy thì “Ly Rượu Mừng” của Phạm Đình Chương có lẽ chiếm vị trí hàng đầu. Bản nhạc này, nói không quá, là một loại “quốc ca” trong các băng nhạc Xuân và chương trình sinh hoạt Xuân ở hải ngoại. Thiếu nó, ta có cảm giác như thiếu vắng cái gì. Điệu valse dồn dập, tươi vui, lời ca ăm ắp tình người, tình vật, tình Xuân, nồng nàn, tha thiết. Nghe không thôi, cũng đã thấy vui. Nếu nhìn video với hình ảnh của ca sĩ trong những chiếc áo dài đỏ, xanh, vàng hòa cùng hoa và pháo nổ, ta lại càng thấy vui hơn… Tết nữa.” Xuân trong “Ly Rượu Mừng” là Xuân hiện tại. Tuy vậy, Xuân hiện tại, trong cái không khí rộn ràng của nó, bao giờ cũng bị một sự níu kéo khó cưỡng của, hay đôi khi bị chiếm lĩnh bởi, cái rộn ràng của mùa Xuân cũ. Chính vì thế mà một bản nhạc khác, tuy không đặc sắc bằng, nhưng cũng tạo nên một hiệu ứng xuân có hơi khác “Đón Xuân này nhớ Xuân xưa.” Ngoài giai điệu nhẹ nhàng, lời của bài ca này chứa đựng một ý niệm đơn giản, quen thuộc nhưng lại vô cùng chính xác ngay ở câu mở đầu “Đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa.” Tuy toàn lời ca ám chỉ một trường hợp cá biệt, nhưng nó là một “nỗi niềm Xuân” rất chung Xuân này bao giờ cũng dính dáng với Xuân xưa, mùa Xuân của kỷ niệm. Chỉ vì một lý do cũng khá đơn giản Xuân xưa bao giờ cũng đẹp, đẹp không thua, hay có lẽ đẹp hơn cả Xuân nay. Chẳng cần phải Xuân, những gì đã qua đi bao giờ cũng đẹp. Vui, đẹp đã rồi; buồn, cũng đẹp, càng buồn càng đẹp, càng xưa càng đẹp. Chả thế mà, “nỗi niềm Xuân” này xuất hiện ở nhiều bản nhạc. -“Chiều nay có một loài hoa vỡ bên trời Đợi mùa Xuân sang tô màu nhớ Dừng chân trông hoa Xuân hồng thắm Buồn tìm về tình ai đằm thắm Giờ vun vút trời mây” “Nhớ Một Chiều Xuân”/Nguyễn Văn Đông -“Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước Em đến tôi một lần Bao lũ chim rừng họp đàn trên khắp bến Xuân … Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác Em vắng tôi một chiều Bến nước tiêu điều còn hằn in nét đáng yêu” “Bến Xuân”/Phạm Duy – Văn Cao -“Ôi nhớ Xuân nào thuở trời yên vui Nghe pháo Giao Thừa rộn ràng nơi nơi Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng Trông bánh chưng chờ trời sáng Đỏ hây hây những đôi má đào” “Xuân Này Con Không Về”/Trịnh Lâm Ngân Cả ba trích đoạn trên, dù khác nhau về khung cảnh và tình huống, nhưng đều giống nhau ở một điểm sống lại quá khứ. “Nhớ Một Chiều Xuân” hồi tưởng về một mối tình không thành; “Bến Xuân,” cũng vậy, nhắc nhở kỷ niệm tình yêu xưa nơi bến cũ; “Xuân Này Con Không Về,” cụ thể hơn, dựng lại những hình ảnh Tết gia đình thuở chưa có chiến tranh. Tóm lại, Xuân này níu kéo Xuân xưa. Đúng hơn, có lẽ là Xuân xưa níu kéo Xuân này, Xuân xưa cũng là Xuân này. Không có Xuân xưa thì chẳng có Xuân này. Tôi cùng gia đình sang Mỹ định cư ở một tiểu bang miền Bắc, nơi mùa Đông cũng là mùa tuyết. Tết Âm Lịch rơi vào giữa khoảng thời gian 21 Tháng Giêng và 19 Tháng Hai Dương Lịch, là lúc cao điểm của mùa tuyết. TẾT hòa trong, và đồng nghĩa với TUYẾT! Hầu như trong hai mươi lăm năm ở xứ tuyết, hiếm khi tôi được sống qua một đêm Giao Thừa khô ráo. Người Tây phương thích “White Christmas,” Giáng Sinh Trắng, tuyết rơi vào đêm Giáng Sinh, nhưng hiếm khi họ có được. Riêng tôi, tôi thích Giao Thừa Đen, ấy thế mà tiếc thay, nhiều lần, tuyết phủ trắng xóa ngay giữa đêm Giao Thừa, có khi lên đến 7, 8 inch. Giao Thừa Trắng! Đành vậy. Ngồi trong nhà nhìn tuyết rơi, mở băng nhạc Xuân và hồi tưởng những ngày Tết cũ. Thiệt là, đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa. Nhớ! Nhớ những ngày Tết ở Việt Nam có cha mẹ anh chị em, có láng giềng, có cây mai, có những đêm thức canh nồi bánh chưng ngoài trời, có chào hỏi, thăm viếng, dù lúc đó, gia đình tôi thuộc công dân hạng bét, hạng thứ… 14 vì đi ở tù về! Nhớ những ngày Tết trước 1975, dù đất nước đang ở trong tình trạng chiến tranh, nhưng Tết vẫn rộn ràng, vẫn bánh, mứt, hoa, rượu, vẫn gia đình đoàn tụ, vẫn bạn bè nâng chén rượu Xuân. Nhớ những ngày Tết trước 1968 Mậu Thân, ngoài trà, rượu, bánh, mứt, còn có tiếng pháo nổ vang lừng lúc trừ tịch. Nhớ những ngày Tết thời sinh viên học sinh với nhiều sinh hoạt đón Xuân và những đêm không ngủ hát ca vang trời. Nhớ những ngày tuổi thơ đợi Tết để được đốt pháo, để được đánh bài, để được nhận tiền lì xì… Càng đẩy ký ức về những ngày xưa cũ thì Tết càng rộn ràng, càng… Tết, hơi Xuân càng thơm và càng đậm đà. Nói chung là nhớ “mùi” Tết, thứ mùi riêng biệt mà dù có sắm sửa đầy đủ đến đâu, những người xa quê hương như tôi không thể nào tìm thấy. Rộn ràng Tết. Hình minh họa Rachel Murray/Getty Images for CND Mùi Tết là mùi quá khứ. Hay đúng hơn, theo tôi, là mùi tuổi thơ. Cái Tết thực sự là Tết tuổi thơ. Chỉ có tuổi thơ mới có mùa Xuân. Nói cách khác, tuổi thơ là tuổi khởi đầu, là mùa Xuân mới chớm, là cảm giác viên mãn, tròn đầy, không bị “nhiễm độc” bởi những toan tính, lợi dụng, những lo lắng đời thường. Trẻ con thưởng thức mùa Xuân trước mặt; người lớn thưởng thức mùa Xuân sau lưng. Tết của trẻ con là Tết thật. Tết người lớn là Tết… giả, vừa “ăn” Tết vừa lo âu và lo lắng chuyện “ăn,” nhất là những nhà nghèo. Sắm sửa, chuẩn bị một cái Tết, đối với nhiều gia đình là một gánh nặng lo toan. “Tết nhất làm chi? Ai bày Tết nhất làm chi? Lo quần lo áo lo đi chạy tiền” “Du Xuân”/Lữ Liên Cái nhớ đôi khi đi xa hơn cả thời tuổi thơ, trở về thời xa xưa, lúc mà tất cả chúng ta hiện nay chưa sinh ra đời. Người xưa, như chúng ta, họ cũng bị nỗi nhớ “hành hạ” lúc Xuân về. -“Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực Tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua” “Ông Đồ”/Vũ Đình Liên -“Khứ niên kim nhật thử môn trung, Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đào hoa y cựu tiếu Xuân phong” Thôi Hộ Tạm dịch Năm trước ngày này ngay cửa này, Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau. Mặt người chẳng biết đã đi đâu, Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió Xuân. Bây giờ, bạn đi chùa, đi nhà thờ, đi chợ hoa, đi thăm bồ, thăm bạn, cụng ly, đánh bài, vân vân và vân vân. Bạn tưởng bạn đang đón Xuân này. Theo tôi, có thể là bạn lầm. Hãy ngẫm lại lòng mình đi. Bạn đang đi tìm Xuân xưa đấy! Bạn đang NHỚ, đang lặp lại, đang đi tìm những hình ảnh của những mùa Xuân cũ. Bạn đang nghe tiếng pháo, bạn đang nhìn cây nêu, bạn đang đánh bài, bạn đang cụng ly, bạn đang sống lại tất cả những nỗi niềm quá khứ. Bạn đang sống lại cái hồn nhiên, rạng rỡ của một đứa bé, xúng xính trong bộ đồ mẹ mới may, chạy ra đường, đợi nhà ai đốt pháo, sẽ cùng với lũ bạn trong xóm chạy ùa tới để nhặt những viên pháo lép. Chiến tranh ư? Kệ nó. Tiền bạc ư? Không cần biết. Danh vọng ư? Vô nghĩa. Người yêu ư? Vô niệm. Tết đã chan hòa trong đứa bé. Tết hóa thân thành đứa bé. Vả lại, cái mà ta tưởng không có gì bây giờ, chẳng hạn ngắt một bông hoa, cầm tay một ai, nói điều gì với một người, tất cả những cử chỉ trông rất vô nghĩa đó, không chừng sang năm, hay mười, hai chục năm sau, sẽ trở thành quý giá và vô giá. Vì sao? Bởi vì ta không thể nào tìm lại được nó! Nó đi, là đi mất. Nó trở thành xưa ngay lập tức. Xuân này, trong phút chốc, cũng thành Xuân xưa mất rồi! Và Xuân xưa, trong thoáng chốc, chợt trở thành Xuân này! [Verse 1]Nếu chiều nay lỡ hẹn không vềThì xuân năm nay xuân sẽ buồnSẽ buồn hơn mấy cội mai giàVà mùa xuân quên mặc áo mớiHẹn hò xa xưa để quên tất cảDành cho em tình yêu rất lạ[Tiền Điệp Khúc]Dù sao anh cũng vềMộng xuân đã chín đỏBàn tay nâng niu hoa cúcBàn tay hiu hắt giọt lệ đầy[Điệp Khúc]Em có nghe trời vào xuân chưa?Bên sông từng giọt nắng vàng chợt lưa thưaVà mùa xuân đó có em thì xuân rất đẹpAnh không biết xuân về lúc nàoLời tình đong đưa theo gióMình thương nhau mấy tuổi xuân rồi[Instrumental Bridge][Verse 2]Nếu chiều nay lỡ hẹn không vềThì xuân năm nay xuân sẽ buồnSẽ buồn hơn mấy cội mai giàVà mùa xuân quên mặc áo mớiHẹn hò xa xưa để quên tất cảDành cho em tình yêu rất lạ[Tiền Điệp Khúc]Dù sao anh cũng vềMộng xuân đã chín đỏBàn tay nâng niu hoa cúcBàn tay hiu hắt giọt lệ sầu[Điệp Khúc]Em có nghe trời vào xuân chưaBên sông từng giọt nắng vàng chợt lưa thưaVà mùa xuân đó có em thì xuân rất đẹpAnh không biết xuân về lúc nàoLời tình đong đưa theo gióMình thương nhau mấy tuổi xuân rồi[Đoạn Kết]Lời tình đong đưa theo gióMình thương nhau mấy tuổi xuân rồiHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum

chiều nay xuân đã về